1.Ta và bóng
Uống rượu một mình đêm cuối năm
Ta và cái bóng
của ta
Cùng nhau say
khướt đời ta một đời
Một đời say
mướn người ơi
Nâng lên đặt
xuống tơi bời tấm thân
Uống đi cho
thấu phong trần
Say đi cho thấu
mười phân khóc cười
Vui thay một
tấn trò chơi
Ta thì việc
uống, bóng thì việc say
Rượu rằng
ngọt- Đời rằng cay
Ngọt cay,
cay ngọt vẫn say, say là
Ta và bóng-
Bóng và ta
Say nhau nhắm
một tiếng khà qua đêm.
2.Nghiệp lưu thủy
Bản ngã đời
trôi chấm bụi tàn
Phù du tu
nghiệp tại nhân gian
Vô ngã luân
thường nơi kiếp bạc
Vũ trụ chuyển
giao nghiệp thủy lưu.
3.Hoa sim làng mỗi
Màu tím hoa sim,
hoa sim làng Mỗi
Màu hoa của
một thời bối rối
Cái tuổi trốn
tìm anh thấy em nhưng không giám gọi
Giả bộ kiếm
tìm giả bộ ngu ngơ
Màu tím hoa sim
thế nước cuộc cờ
Tội vội vã ra
đi mang theo cả vần thơ lận đận
Chắc có lẽ hoa
buồn rồi giận
Nhưng có hạnh
phúc nào không mặn chát đâu hoa
Màu tím hoa sim
ôi những chiều tà
Cái nặng nợ
áo cơm khiến ta trở thành người có lỗi
Nay ta kiếm tìm
hoa
Trở về với
nguồn với cội
Nơi này đây
những cánh sim làng Mỗi
Nhà máy mọc
lên con đường mới làm xong
Kiếm tìm hoa mà
chấp chới trong lòng
Đâu màu tím hoa
sim, đâu những trò trốn tìm ngày trước
Kia rồi những
cánh hoa chở đầy mơ ước
Nhưng chẳng đủ
lớn mà che em được
Để anh trẻ lại
kiếm tìm, trẻ lại ngu ngơ
Những cánh hoa
cháy bỏng vần thơ !
4.Hương rơi
Em vô tình hương
rơi
Anh cố tình
cúi nhặt
Hương cứ rơi cứ
rơi
Tình cứ nhặt
cứ nhặt
Đêm về tràn
giấc mộng
Một tình yêu
hoang sơ.
5.Trăng
Trăng tràn chén
rượu vơi
Tình suông,
vành trăng khuyết
Say đi chén,
chén đời
Khuyết tròn
trăng đợi
Tình tình đầy
vơi.
6.Nhớ Đá
Sao em nỡ hóa
thân vào đá
Để kẻ si tình
đong đá tìm em
Đong tự Thung
Quân- sang động Học Trò
Em không
thấy !
Đá trơ miền cổ
tích
Em đã hẹn sao
em không đến
Để chén này
anh cạn với trăng thôi
Cuội- Ngọc thỏ
tác thành đôi
Anh với cô đơn
thành đá
Em ơi đã khóc
tự bao giờ
Mà dòng lệ quyện vào sữa mẹ
Nuôi quê mình
một thời đạn xé
Đến bây giờ
sông nước bình minh
Đá vẫn đong,
Tự chín chính
mình !
7.Từ tâm
Tôi
Đứa con của
miền gió cát
Sinh ra sau cơn
nước bạc
Bàn đẻ vô
trùng là cái nong của mẹ đãi cát
Dưới chái hồi
chày đạp
Tôi lặng lẽ ra
đời rao tiếng khóc quê cha
Đụm tã, đùm
tôi được dứt ra từ tứ thân tấm áo của mẹ tôi
Người mẹ lẽ ân
tình
Lời ru của mẹ
ru tôi
Được cất lên
từ lời ru của hai tiếng tòng trinh
Có những lời
được thắt vào sọt trầu, cọng cau, nắng- gió
Cát bụi
thời gian, Mai Giang , gọt gội
Tôi lớn
lên từ đó
Gặp ông
mặt trời đỏ: câu ví ngọt ngào
Ôi đẹp
làm sao tuổi thơ đi học
Đã bao đêm
tôi nằm nghe mẹ khóc
Lệ khuyết
cùng trăng theo số kiếp tam tòng
Đòn gánh
cầu vồng gánh cả thời gian, uốn cong tần tảo
Nắng hạn
qua đi hẹn một ngày đầy mưa bão
Mẹ ươm tôi
bằng hạt giống phù sa và khom lưng
vốc một ngụm chiều tà
Trao vào
túi cùng bút nghiên trên đường danh nghiệp
Tôi an tâm
bước:
Đời
thường bể dâu
Bản nhạc
dạo đầu, tình ca lỡ nhịp
Lỡ nhịp
đời tôi,đời thường đâu có biết
Đi giữa
rừng già khó thấy một bóng cây
Ngọn gió
tha phương bừng tỉnh tháng ngày
Giọt đắng
từ tâm ngọt cay câu ví
Đất này
muối mặn gừng cay.
Dưới lũy
tre làng – ánh trăng bến nước
Nang tôi cất
bước
Quế hương
xói gầy
Nhãn tiền
tôi vẫn thấy
Dáng mẹ -
nước non.
8.Quê ngoại
Hạt muối
trắng kết tinh từ mồ hôi và biển chát
Bốn mươi
năm con lác thác kiếm tìm về
Lạch Bạng
chiều doi cát cuối triền đê
Con vục
cát xin với người trong cát
Con viên
cuội đắm mình trong biển khát
Nỗi khát
chúng sinh có cái khát của riêng mình
Con vẫn
là con viên cuội sỏi trơ
Với quê
ngoại vần thơ còn ki kiết
Hạt muối
trắng khuôn mình rằng có biết
Nhớ ngày
xưa giặc giã chạy tơi bời
Mẹ thứ thất
gánh con về đằng ngoại
Tấm áo
cậu nhường , mớ khoai dì sẻ
Một gia
đình sứt mẻ dưới đạn bom
Trời xanh
cao lưng mẹ lại còng
Sớm gánh
sương lên phố Cồng
Trưa đội
mưa về chợ Trúc
Chiếc nón
cời che nghiêng tràn bánh đúc
Giọt nắng
vọt vàng cắt chéo ngang lưng
Tấm áo
bồ thâm khô ướt mấy lần
Bán bán
buôn buôn đồng lời nhặt trong bảng lảng
Mẹ gói
hôm về trong lời ca con nục con thu
Nhớ những
khi chớp bể mưa nguồn
Mẹ ốm
yến trắng trời nước lũ
Anh em tôi
đói rũ co ro
Ơn bác Sường
vượt sông đội gạo sang cho
Mùi cháo
chín no lây lũ chuột
Ôi quá
khứ vẫn hiện về quá khứ
Con vẫn
là con chưa thoát nỗi dạ khờ
Thấy quê
ngoại thở mình ngỡ là mơ
Tập tễnh
bước lăng du trùng lên lốt chân xưa mình khất thực
Viếng cậu
mất thăm dì còm
Đò Du nguyên
bến cũ
Thắp nén
thương thơm trước bàn thờ tổ
Chứng
thiện lòng mình
Bến nước
nhân gian.
9.Đồi dứa
Phá hoang
dại anh được em hoang dã
Bật gốc
muồng già, phá cả bạch đàn tơ
Phá tất
cả nhường màu xanh cho dứa.
Hai chúng
ta một mảnh tình bát ấp
Hạnh phúc
đong đầy
Tương lai
xanh ước mơ
Đêm trăng
ngủ nghĩa là ta tắt điện
Đốt nến
lên một thế giới riêng ta
Em là
diễn viên anh là khán giả
Khán giả
diễn viên quyện chặt vào nhau
Họ quên
cả trăng ngàn, gió núi
Mặt trời
đỏ hâm những tia nắng đỏ
Nhồm
nhoàm trên triền dứa mênh mang
Một chồi
non là một lung linh ngấn lệ
Lung linh
cho đất, lung linh cho trời, lung linh cho người
Khóc cho
phận mình
Bãi bể
nương dâu
Xa xa nhà
máy nguy nga nhả khói bạc màu
Anh cùng
em say trong lung linh huyền ảo
Bất chợt
nhớ về thuở hoang sơ.
10.Đường cong
Cầu Cờn
bắc trên bến đò Cờn cũ
Cong cong
hình gọng vó
Đón gió
thập phương
Về dâng
hương tại tam tòa Thánh mẫu
Có ai
thấu
Người lái
đò xưa
Nay trở
thành người kéo vó
Kìa cái
lưng còng
Còng lưng
kéo vó
Lưng cong
hình vó
Võ cong
hình cầu
Cháu bé
phương đâu
Nén hương
khất thực
Lưng cũng
cong cong
Khói hương
xoáy vòng
Khấu vào
trời xanh
Tối về
nghỉ lại gầm cầu
Cùng
người cất vó nông sâu nỗi lòng
Chung riêng
bởi mấy đường cong
Khác nhau
bán kính
Chung vòng
số pi
Trên cầu
xe ngựa rầm rì
Dưới cầu
nước biếc cá đi phương nào
Nhọc nhằn
bé ngủ nao nao
Tiếng
chuông cõi phật thỉnh vào giấc mơ
Hồng hoang
bé đẹp bao giờ
Bóng
người cất vó vật vơ bóng cầu
Gió đông
thổi mãi về đâu.
11.Sóng xuân
Nắng xuân
sóng sánh tan từng mảnh
Em cóp
nhặt về giấu tặng tôi
Ôi những
mảnh sắc xuân
Tình đời
ơi duyên nợ
Phải chăng
là duyên nợ của muôn loài
Ta thầm
cảm ơn em và chẳng dám trách ai
Trong ngẫu
hứng của hương xuân sóng chảy
Phút ngẩn
ngơ đến khôn cùng vẫn thấy
Cuồn cuộn
sóng xuân đang trỗi dậy tự đáy mắt người.
12.Sông hiếu một
chiều
Tôi gửi
thượng nguồn sông Hiếu
Mảnh trăng
non và chấm sao Hôm
Nhờ sông
nước hẹn ngày tái ngộ
Nghiệp lộ
Mấy lần
vấp bổ
Thân tự
lập thân
Mải mê
quên sắc hồng trần
Nay tìm
về sông xưa bến cũ
Dòng sông
êm đềm mới qua mùa bão lũ
Nhận được
ra tôi in tận đáy tâm hồn
Mặt đám
ruộng ai đào thêm mương máng
Đám ngô
non nay lốm đốm trổ cờ
Tôi vộ vã
xóa hình tôi in đáy nước
Mảnh trăng
non vẫn mảnh trăng tròn khuyết
Tròn
khuyết mảnh trăng như tròn khuyết đời ai
Chấm sao
Hôm hấp hánh ánh sao Mai
Kìa gót
son chân trần ai cuối bãi
Điệu à ơ
níu lại cuối chân trời
Tôi rệu
rã bước đi kiếm tìm chi trong cát ướt
Nhặt được
chính mình
Viên cuội
tròn nâu sẫm bóng tà dương
Sông hiếu
một chiều vật vờ câu hát
Rằng giận
mà thương.
13.Trước tượng đài
Trên tượng
đài cao bát ngát sao
Dưới
tượng đài biết bao lỗ hổng
Con sợ
nhất lỗ hổng trong tâm
Máu biết
về đâu khi tâm còn lỗ hổng
Tượng đài
ơi con xin người chớ nhìn con bằng ánh nhìn xuyên thủng
Để con
phải nấp vào lỗ hổng của chính con
Ngàn năm
Thăng Long trái đất vẫn quay tròn.
14.Nhường
Hơn một
ngàn năm Lý Thái Tổ lên ngôi
Gần tám
trăm năm Lý Chiêu Hoàng nhường ngôi
Nhường
Hoàng hậu, cuối cùng Người phải nhường chồng
Ôi một sự
chuyển nhường yên núi yên sông
Ôi một sự
chuyển nhường xanh biển xanh đồng
Kẻ nông
phu có mối tình con trẻ
Đem trong
trắng lòng mình yêu sự chuyển nhường của những bậc Quân Vương
Văn minh
hôm nay
Con chỉ
thấy chuyển giao- sao ít thấy chuyển nhường.
15.Đền cờn vọng
Nàng là
công chúa dưới triều nhà Tống
Tôi nhớ An
Tư công chúa triều Trần
Thoát
hiểm vó ngựa Nguyên Mông
Nàng tọa
đây bốn mùa hương khói
Còn An Tư
vi vô phương nào?
Kính một
nén hương vọng về Thiên Trường- Yên Tử
Dâng niềm
tin muôn thuở chốn Phù vân.
16.Trầu
Chiều
chiều bên giàn trầu xanh
Mẹ tôi
tóc bạc tay nhanh mẹ lần
Lúc xới
cỏ,lúc bón phân
Trầu xanh:
Đời mẹ
Ngàn lần
chát cay
Trầu ơi
trầu có hiểu thay
Tấm lòng
mẹ đượm vị cay cho trầu.
17.Cau
Cau chiều
ngan ngát hương hoa
Lưng còng
mẹ chống ô doa mẹ cười
Chăm nhiều
cao quá cau ơi
Chỉ thương
một nỗi mẹ tôi lưng còng
Lưng còng
Đời mẹ
Con ong
Mẹ yêu
cái vị chả nồng cau ơi.
18.Mẹ
Hao hao
cái bóng vạc gầy
Xác xơ
mái rạ dột đầy gió sương
Nông sâu
trằn trọc đêm trường
Mong manh
chăn mỏng mẹ nhường phần con
Đôi quang
trói chặt trành gon
Mớ trầu
mẹ lượm đời còn chua cay
Chẽn cau
mấy tảng rễ chay
Dăm ba
bịch thuốc điếu cày véo von
Nâu sòng
mẹ nhuộm bùn non
Bước chấn
tần tảo mài mòn đá xanh
Chợ Vân
họp buổi chiến tranh
Thân cò
mẹ đội khói xanh bom thù
Hết hè
trời lại sang thu
Mà sao
đời mẹ cứ u uất hoài
Đêm đêm tiếng nấc ngắn dài
Thân con
thân mẹ lẻ hai bao điều
Con cò bay
lả sớm chiều
Thấu chăng
thân vạc chịu nhiều đắng cay
Rượu nào
uống lắm chẳng say
“Gái nào
mà gái chẳng hay ghen chồng”
Tình rằng
có cũng như không
Mòn đôi
vai mẹ bên chồng bên con!
Chấp tay
khấn vái nước non
Mong sao
con sớm lớn khôn kịp người
Tiếng thơm
khóc mãi mẹ ơi
Hao hao
thân vạc một đời lẻ đơn.
19.Vườn xưa
Con về
thăm lại trường xưa
Trầu đâu
chẳng thấy
Cau xưa
gốc rồi
Góc vườn
là lão bình vôi
Lăn vào
nỗi nhớ
Làm tôi rát lòng
Mẹ ơi một
thủa môi hồng.
20.Vọng phu
Hạ huyền
trăng mảnh treo đầu núi
Hắt bóng
nguyệt mờ tỏ ước mơ
Quân tử vô
tình hay hữu ý
Vọng phu
vọng mãi tự bao giờ.
21.Dâng
Em nghiêng
cả sắc xuân vào trong chén
Dâng lên
anh một thoáng ngày xuân
Say đi anh
dù dại một lần
Xin sống
mãi ngày xuân chim én
Em chỉ sợ
rằng xuân lỗi hẹ
Dẫu biết
rằng thoi én chẳng phôi phai.
22.Hương xuân
Nắng xuân
óng mật quanh làng
Ngọt ngào
hương bưởi ong sang bướm về
Tóc dừa
in bóng bờ đê
Gót son
yếm thắm em thề với ai
Dưới cầu
nước chảy khoan thai
Đầu đình
cau trổ hẹn ai chung tình
Lúa xuân
con gái rập rình
Mùa vàng
ai gặt hẹn mình mang cơm.
23.Ra đi
Ra đi mẹ
có gì đâu
Một cây
gậy trúc, một cơi trầu mẹ ơi!
Biệt ly
mẹ nở nụ cười
Bồng bềnh
mây bạc
Bồng bềnh
trôi
Bồng
bềnh!
24.Tôi và mưa
Tôi và mưa
uống nhau giữa trời
Mưa giông
tố reo cười
Tôi ngậm
ngùi nhát đắng
Tôi đã
hiểu tôi
Co mình
trong khóm vắng
Mưa tìm
vào nhát đắng đời tôi
Mưa ném
tôi bằng những hạt nước trắng tinh khôi
Tôi chắn
mưa cả một thời trai trẻ
Và cứ
thế mỗi lần như thế
Tôi và mưa
sắt khướt dắt nhau về.
25.Thổn thức
Cát bụi
thời gian cứa hằn sâu nỗi nhớ
Những cơn
mơ khấp khểnh đời thường
Gió chờ
mây chờ mãi đến cố hương
Mây lại
chờ trăng khóc sụt sùi cùng ngọn liễu
Ta với
trăng rằng đầy hay thiếu
Hỏi bát
cơm manh áo trang thơ
Đồng hành
với ta đâu chỉ có tư duy cao ốc
Chú cuội
sỏi trơ
Mà còn
có chị Hằng kiều diễm
Ca trực đêm
nay ta phải tra từ điển
Tìm phương
thuốc hay cho con bệnh hiểm nghèo
Ngoài đời
mây, gió, quyện trăng reo
Ta thổn thức một chân trời hy vọng.
26.Vắng anh
Anh ơi sao
muộn thế
Chiến
thắng anh sẽ về
Chim cu
cườm vẫn gáy
Nhớ chờ
gầy tái tê
Cuộc
chiến tàn khóm tre
Nhưng đã
kết lâu rồi
Tím hờn
em cứ đợi
Trọn một
đời đơn côi
Nén hương
em cháy đỏ
Hương thơm
quặn tận trời
Lỡ một
thời con gái
Thái bình
tóc mây trôi
Vui buồn cùng
tội lỗi
Kết thành
hỡi chiến tranh
Tiếng cu
cườm le lói
Lẽ nào
đời vắng anh?!
27.Lời ru
Chiều
chiều cánh nhạn nghiêng chao
Rúc no
sữa mẹ
Lệ trào môi
con
Trăng quê
khi khuyết khi tròn
Lời ru
của mẹ vẹt mòn duyên trăng!.
28.Không đề
Đồng tiền
sấp ngửa bàn tay
Tình
người chua ngọt đắng cay đã nhiều
Đời ơi say
đến bao nhiêu
Nên duyên
vốc ngụm nắng chiều cũng say!
29.Ngộ trăng
Lão hành
khất thắp nén hương trên mộ cháu ăn mày
Ôm bảo
bối thầm cảm ơn nhân tâm và bố thí
Giám mâu
thuẫn với mùa đông
Mẫu thuẫn
luôn cả đường cao tốc
Mơ một
cọng rơm thơm
Một dáng
khói lam chiều
Ngộ trong
trăng vàng mặc cho đời cao thấp đến bao nhiêu
Trên gác
cao các thi nhân
Đưa tửu
suông
Đón lấy trăng buông
Chờ hoa
quỳnh nở
Bút chấm vào sương.
30.Nhớ thi nhân
Về đây
thôn Vĩ nhành mai muộn
Khép nỗi
tư lòng niên nối niên
Tìm đâu
sương khói mờ nhân ảnh
Huế khất
thi nhân một chữ điền.
31.Sông xanh chiều hạt nắng
Sông xanh
một thoáng chiều nhạt nắng
Hạt nắng
muộn mằn hạt nắng lung linh
Chiều tím
sẫm nhuộm nây gợn sóng
Những chú
cá rô cờ rong ruổi kiếm tìm chi
Ta trầm
tĩnh đọc mắt nâu qua khói thuốc
Nhặt
những mảnh dại khờ dấu vào góc khuất tâm linh
Nắng vẫn
đó hồn nhiên nhưng vô định
Gieo nỗi
giận hờn vào trầm tĩnh kiếp đen ta
Tựa gốc
sung già
Khoảng
trời riêng hạt nắng
Ai mang
hạt nắng về trời
Để cho ai
phải một thời nhớ mong.
32.Sông sáng
Quê em
nghèo có dòng sông xanh lắm
Viên sỏi
nép mình đáy nước ước mơ
Huế thơ
anh gặp một dòng sông sáng
Ắp đặng
phù sa hẹn những bãi bờ.
33.Tương tư
Nửa tình
Huế ngủ sương mơ
Trọn tình
Huế vẫn vần thơ xanh màu
Hương Giang
ơi chảy về đâu
Mà tôi chẳng
nỡ qua cầu tương tư.
34.Chấm lửa
Một chấm
lửa hồng nhóm giữa đêm đông
Kẻ cơ nhỡ
xuân hồng ấm lại
Tuổi mười
bảy.Mang mùa xuân đi mãi
Một kiếp
người
Ta đành
phải
Đành phải
Người ơi.
35.Thu hà thành
Nắng vàng
hong vỏ bòng vàng
Thiếu nữ
ngỡ ngàng!
Đóa cúc
vàng gửi nắng vào trăng
Hồ Tây ai
bắc cầu vồng
Chim nhạn
dùng dằng chẳng rời thất sắc
Bờ xôi
ruộng mật ngàn đời
Nay để
lại thơm rền cốm chiều lam Làng Vòng
Nhị Hà
uốn một vành trăng khuyết
Ôm lấy
ngàn xưa xót phù sa
Lệ Chi
Viên bàng bạc sắc trăng ngà
Ức Trai
ngửa mặt ngàn đời sao Khuê
Tả thiên
thanh! Tả thiên thanh!
Bao điều
muốn viết
Nghiên
ngọc tròng trành ai người mài mực.
Gió Hồ
Gươm xanh
Chiếu định
đô xanh.
36. Ra đi
Ra đi mẹ
có gì đâu
Một cây
gậy trúc, một ô trầu mẹ ơi
Biệt ly
mẹ nở nụ cười
Bồng bềnh
mây bạc
Bồng bềnh
trôi
Bồng
bềnh.
37.Mẹ tôi lấy chồng
Vu quy
không kiệu, không bông
Cũng không
pháo nổ, rượu nồng mẹ ơi
Nên chăng
chỉ có nấy thôi.
Một cơi vợ
bố
Mẹ tôi
lấy chồng.
38.Ông nội
(Thể tế)
Khi tôi
sinh ra ông đã đi xa
Lưu vật
chỉ còn mấy thước sách nho gáy mòn nhàu nhĩ khó hiểu
Một bác
dao cầu lưỡi khuyết vẹt vì những cơn đau
Nhớ ông
xưa
Người biên
niên sử làng nét viết như rồng bay phượng múa
Mãi tới
hôm nay vẫn còn văng vẳng
Văn tế
làng giọng ông đồ Hền
Chỉ chấp
nhận “phượng tác ngang trời”
Không bao
giờ chịu” quạ kêu đầu ngõ”
Nhớ ông
xưa
Một thời
bàn tráp- gậy ô
Đọc sách
thánh hiền làm tông đồ của Khổng Tử
Dạo khắp
Kinh Bắc quay về xứ Thanh
Cuối đời
Làm bạn
với dao cầu, gối đầu lên pho sách
Chỉ những
cơn đau của người dân Trù Kỵ.
Ông nội
tôi vậy đó
Sách có
câu:
‘Minh dĩ
chiến minh tâm”
Nhưng ông
ơi
“Hậu sinh
chưa khả úy”?!
39.Người đi
Người đi
phố chợ buồn teo
Con chim
quên hót
Ngọn đèn
đường ngẩn ngơ
Nông sâu
bến nước ai dò
Mảnh trăng
khuyết
Một con
đò đợi ai
Người đi
Để nhớ ai
đong
Để thương
ái gánh
Để sầu ai
mang?
Người đi
Hoa gạo
đổ vàng.
40.Ngày ấy
Ngày ấy
tôi ra đi
Có cô gái
nhà bên gửi cái nhìn qua khe cửa nhỏ
Gói trọn
cả hồn thu vào đó
Tuổi dại
khờ tôi có hiểu đời đâu
Chỉ nhìn
đời qua trang giấy trắng
Ngày trở
về một chiều vàng đầy nắng
Gặp em
Em vẫn
nhìn tôi như cái nhìn thuở sơ đầu
Nhưng nặng
trĩu nỗi sầu trách móc
Tôi xôn xao
xô cửa bước vào
Đường vào
đời em có người rào cửa trước
Tôi thành
người lang thang
Năm
tháng thời gian
Tôi có
vợ, cô gái ấy có chồng
Lúc về
làng
Gặp em
Em vẫn
nhìn tôi như cái nhìn thuở nọ
Bừng tỉnh
Vội vàng
Em đã
khuất vào khoảng trống thời gian trước mặt
Trời như
đổ cơn giông.
Ta vẫn đứng
như trời trồng
41.Dấu hỏi thời
gian
Nhạt
chiều
Hai dấu
hỏi dắt dìu nhau
Lần đầu
khu mộ chí không tên
Mẹ không
khóc
Mà chỉ
kiếm tìm
Từ bia
mộ- bát hương- phần mộ
Mẹ kiếm
tìm con
Không
Khi con đi
tên họ rõ ràng
Nay lại
biểu không tên răng được
Ngác ngơ
Mẹ cố
lần tìm
Sương giăng
trắng- trắng thêm mái đầu
Ba dấu
hỏi khấu vào nhau
Một mái
đầu tóc trắng!
Mẹ kiếm
tìm con từ khi lưng còn thẳng
Nay đã
thành dấu hỏi thời gian
Hỏi có
bao nhiêu nghĩa trang
Dọc chiều
dài đất nước
Mẹ không
bước chân vô?
Khôn thiêng
con linh ứng
Tuần hương
nào dài hơn
Cong
nghiêng chiều mộ chí
Nhạt nhòe
Trong kiếm
tìm.
42.Hoàng mai người
thợ đá
Sông Mai em
dải lụa
Khóc
chùng chàng Răng cưa
Rằng chàng
khuôn thì em gội
Đá rặt
đá cằn khô
Giang sơn
xưa trăn trở
Nay vẫn
là trở trăn
Hoàng Mai
người thợ đá
Đãi vàng
trong muối thô.
43.Sinh nhật
Sinh nhật
con cha nhớ tháng nhớ ngày
Sinh nhật
cha bà ghi sau cánh cửa
Lụt trôi
nhà
Cha mất
cả ngày sinh
44. Xác ve
(Viết trong những ngày chăm mẹ ốm nặng)
Tiễn xuân
đi đón hạ vàng trong trường ca chung thủy
Thu đến
hạ tàn còn lại xác ve
Sống là
thế:
Thác trở
về thuyền thoái
Ve có
buồn đâu sao gọi mãi ve sầu?!
45.Gặp lại hoàng
thành
Ngàn năm
Thăng Long con gặp lại Hoàng Thành
Nơi trầm
tích hồn thiêng sông núi
Nơi cha ông
xưng Đế- xây thành
Nơi rồng
bay lên.
Nơi đây
ngai vàng sáng chói
Gót hài
vua vẹt đỏ gạch Sông Hồng
Chốn thư
lầu thảo những áng văn
Giữ đất
tránh gươm đao
“Ai cũng
hiểu cát bụi thời gian…”
Sao lại
quá phũ phàng đến thế?
Con muốn
hỏi Sông Hồng triệu năm sao có thể,
Biến hiền
nhân thành kẻ tiện nhân
Ngàn năm
Thăng Long con xin chắp lại râu rồng
Hỡi Sông
Hồng khi nào Người trở lại xanh trong?
46.Tiếng trống trong
đêm
Tiếng
trống trong đêm
Chẻ đôi giấc ngủ
Vo tròn
quả trứng,
Bát cơm trần gian
Khai sinh-
khai tử
Mong manh
kiếp người
Còn bao
nhiêu nữa
Trắng
xương sa trường
Sấm trời
nổ trống,
Mây ngàn giăng giăng
Thiên thu
tồn tại
Tượng đài uy nghiêm
Tùng tùng
tiễn đưa:
Đi vào cổ
mộ
Nấm mồ
cỏ xanh
Chiêu Quân
oán khúc.
47. Bắt đền
Lâu lâu
không nhận được tin người
Phải chăng
người giận hay là…người ơi?
Chiều nay
thứ bảy mưa mờ phố
Hờn mưa
hay nước mắt bắt đền…tôi?!
48.Thu
Nắng tắt
Em vào
khoảng vắng
Tiếng hạc
rơi
Tím ngắt
sắc sao chiều
Cành liễu
rũ
Soi mặt
hồ lặng sóng
Đợi tĩnh
tâm
Tâm có
tĩnh bao giờ
Heo may
gầy
Se sắt
một ý thơ.
49.Đò ngang
( Kính tặng những người thầy của tôi)
Tôi đang
lướt nhanh trên con đò dọc
Bất chợt
gặp những chuyến đò ngang
Dừng tĩnh
Phũ phàng
Tôi…
50.Thời gian
Anh rất
muốn
Nhún chân
Đóng cổng
thời gian
Cho tóc
anh
Thôi trắng
Cho má
hồng
Em
Hoang sơ
Trong mắt nhau
Ta mãi mãi
Buổi ban đầu.
51.Xuân
Chinh phục ngọn
gió đông
Sắc đào phai,
Phớt hồng nắng
mới
Đóa mai vàng
nở muộn
Giọt lệ thầm
nàng Bân
Ta mái tóc
thất thần
Em rào rạt
cháy
Phong phanh.
52.Mẹ tôi
(Đàn ông cái nhà
Đàn bà cái bếp).
Mẹ tôi
Người đàn bà
ba lần nách con đi ở đợ
Bảy lần làm
nhà
Bảy lần đốt
cây chổi chuyển
Dựng ngược cây
chuối lập bàn thờ đuổi tà ma
Để nói nhà
không có đàn ông
Mẹ tôi
Người con gái
có chồng !
53.Khi nào ?
Trên núi lửa
Kiếp phù du
Vòng luân hồi
tạo hóa
Dưới gốc gạo
Cháu bé đói
lả trong tay ôm chùm hoa gạo
Gạo ơi là gạo
Sao chỉ biết
đốt đuốc ghẹo trời
Khi nào nước
mắt thôi rơi
Khi nào vừa
lòng người đẹp
Khi nào ?
Thế khỉ hai mươi
Có người «
cắt nửa vầng trăng làm con đò nhỏ’ »
Nếu như Hậu
Nghệ bắn nốt mặt trời
Ta có còn nước
mắt để mà rơi.
54.Buồn hậu thế
Bình minh cánh
đồng Chum
Đưa ta về với
người Lào cổ
Những hố
bom trong cỏ um tùm
Những mảnh
chum rạn vỡ
Một nỗi
buồn hậu thế trào dâng.
55.Nơi em tắm
Đất Lào
Lum một lần anh đến
Quá nữa
đời khám phá đất Lào Thơng
Nơi em tắm
Mê kông
ngời ngời ánh bạc
Khát cháy
thác rừng
Khát
trắng mái đầu anh.
56.Nhớ tiếng người
(Thương nhà thơ Huy Thuân
Nhớ nhà văn Hồ sỹ Tuyển)
Mê kông
tửa khúc dạo nào
Mà nay
ngược suối lộn đèo về đây
Luông Pha Băng thảm rừng dày
Ngắm xông
nhớ bến, tựa cây nhớ người
Thương
người lắm lắm người ơi
Mê Kông tửu
khúc
Vắng lời
tri âm.
57.Cà phê
Từ
Nắng- gió
Khát
Tinh hoa
của đất
Tan giòn
Mịn nhỏ
Nước và
hơi…
Cà phê
Chín thêm
một lần nữa
Ta
Tý tách
Nhâm nhi
Tìm tinh
túy
Đất trời.
58.Trắng lau Truông
Bồn
Lau Truông
Bồn phau phau màu tinh khiết
Vẽ lên
trời xanh những điều ta chưa thể biết
Bao nhiêu
năm mải miết quét trời
Nay vẫn
còn mây bạc
Lau Truông
Bồn xe thành sợi chỉ
Khâu lành
chiếc nón cưới ngày xưa
Lau Truông
Bồn xe thành sợi chỉ
Đan những
hồn thiêng giữ mãi đất này
Lau Truông
Bồn xe thành sợi chỉ
Khâu những
tâm hồn phiêu lãng đâu đây
Tôi chết
lặng dưới chân tượng đài
Ngày
người nghệ sĩ hóa Thánh Ca Truông
Bồn*
Khói hương
tỏa về muôn phương
Tâm hồn
tôi tĩnh lại
Xin chỉnh
lại những chân hương
Trên tay
một nhúm tro tàn
Một dòng
lệ trắng tế đàn người ơi!
Tiếng thơm
khóc mãi với đời
Đổi bao
mệnh bạc trôi xuôi mới là?
Đời người
ngọn gió thoảng qua
Ngàn năm
lau trắng vẫn là lau thôi
Tóc xanh xanh
mãi đôi mươi
Ngàn lau
vi vút kiếp người bể dâu?
Chuông
lòng dấu tận nơi đâu?
Thỉnh vào
cõi Phật!
Trắng phau
Truông Bồn.
59. Ai
Linh thiêng
ngôi mộ chung!
Nghẹn
ngào ba bát cơm trắng
Ngọn nến
đốt lên trời xanh kêu oan
Cỏ xanh đắp
cho người trong đất
Linh thiêng
ngôi mộ chung!
Oai phong
góc tượng đài
Trầm rền
một hồi chuông
Ai chiến
thắng?
Ai chiến
bại?
Ai?
60. Ô hay!
Có những
nỗi buồn sâu hơn nỗi buồn
Có những
nụ cười vượt qua giới hạn vành môi
Có những
người ta cho là Bạch Tuyết
Nhưng Bạch
Tuyết ở nơi đâu
Xin thưa
không biết!
Thường ở
đầu môi lại hô rất tuyệt!
Tuyệt là
thế nào?
Thưa cũng
chẳng hay!
Ô hay!
61.Thầy tôi
(Kính tặng thầy Trần Văn Trường)
Mấy chục năm dài, thầy rời bục giảng
Bụi phấn,
trần ai
Bạc như
tóc bạc
Ánh mắt
đời vẫn sáng
Lũ học
trò mũi xanh
Leo nheo
trên con đò vắng
Sông dài
Sóng lớn
Thầy già
Bao nhiêu
năm rút tủy chống đò
Con đò
trí nhân đã bấy lần cập bến
Nay neo về
bến cũ đò xưa
Bóng ai
giống như Trang Tử
Đạo thầy
trò sắc sắc-không không!
62.Đắm say
Ánh mắt
ái tình vẫn sáng
Trong con
tim thoi thóp của kẻ si tình
Thiên hà
nẩy mình!
Kẻ ngạo
hùng
Dám đánh
cắp ái tình bằng những giấc mơ
Trên trang
thơ
Toàn giấy
trắng
Sao con
chữ chẳng rơi
Người ơi
Còn đắm
say những nụ hôn tương ngộ.
63.Cổng chùa
Hàn thử
biểu chỉ gần không
Tôi gặp
lão nông
Bán khoai
cổng Đông Đại Tự
Lá vàng
rơi thư lữ
Gió cuối
thu ngọt ngào
Những củ
khoai ba đào
Ấm lòng
bao lữ khách
Mai tôi về
Đất Việt
Lòng tạc
lại cổng chùa
Là nụ
cười đôn hậu
Của lão
nông- lão nông
Cổng Đông
Đại Tự
Cuối
thu Kioto- Nhật bản 2012
64.Thổn Thức
Cát bụi
thời gian không tiêu tan nỗi nhớ
Những cơn
mơ khấp khểnh đời thường
Gió chờ
mây chờ mãi đến cố hương
Mây lại
chờ trăng khóc sụt sùi cùng ngọn liễu
Ta với
trăng rằng đầy hay thiếu
Hỏi bát
cơm manh áo trang thơ?
Đồng hành
với ta đâu chỉ có tư duy hào hùng chú cuội sỏi trơ
Mà còn
có chị Hằng kiểu diễm
Ca trực
đêm nay ta phải tra từ điển
Tìm phương
thuốc hay cho con bệnh hiểm nghèo
Ngoài đời
mây gió, quện trăng reo
Đây thổn
thức
Một chân
trời hy vọng.
65.Làng ta lên phố
Làng ta
lên phố khác gì đâu
Vẫn mảnh
trăng xưa vẫn nhịp cầu
Nỗi hờn
ai giận quên ngoài bến
Vít ngọn
tre ngà sâu bến sâu
Này ả
Hằng ơi! Chú cuội ơi!
Trung thu
phá cỗ dưới đèn trời
Năm nay
lụt lội làng xơ xác
Một ngọn
đèn dầu tôi với tôi
Bao nhiêu
đìa ốc, với đầm tôm
Gà, lợn,
tru, me phía thượng nguồn
Lúa, gấu,
xe hơi cũng giường tủ
Một bè
theo lũ cuồn cuộn trôi
Phú Lợi
làng ơi đẹp một thời
Suối xanh
óng ả mây trời soi
Mà nay tôi
đến còn đâu nữa!
Cả một
làng chài
Đắm biển
khơi.
Ta lại về quê
ta với ta
Dù cho rễ ấu
tiếp thay trà
Mắt người ngơ
ngác, không ai biết
Dường lên phố
thị ở đâu ta ?
Thị
xã hoàng mai tháng 10 năm 2013
66.Thăm lại trường xưa
Phải chăng biết
nay tôi về trường cũ
Cánh phượng
hồng tung sắc thắm đón tôi
Không ?
Tiếng ve rớt
vào trang thơ ngày trước
Gió Lào
ơi !
Đốt cháy ước
mơ tôi !
Tôi nhẹ bước
trên con đường rải nhựa
Tìm dấu xưa
Dép lốp
Lớp điệp xưa
Em thôn nữ heo
gầy đen đúa
Xe đạp tàng,
tuột xích giống Lọ Lem
Ôi đây rồi
gót hồng sen thắm
Mắt đen
tròn sáng rực ước mơ
Cổng
trường đây
Gốc
phượng này
Nay vạm
vỡ sần sùi năm tháng
Vẫn biêng
biếc chồi non
Vẫn ngời
ngời sắc thắm
Vẫn đón
mùa thi ra rả tiếng ve ngân
Hồi trống
điểm
Ôi trống
trường ngày ấy
Tóc hoa
râm tôi lặng đứng góc sân trường
Bạn bè
cũ chưa tụ về nhau được
Thầy giáo
xưa nay còn mất mấy người
Trống tan
trường
Học trò
về hết
Trống
lòng tôi
Dục giã
tiếng ve sôi
Gió quê
ơi!
Đốt
phượng cháy tơi bời
Hàng xà
cừ uy nghiêm lặng đứng
Trút hết
mình, lộc biếc những mùa sau.
67.Cuối thu
Anh từ
đất rồng lên
Năm giờ
bay
Về phương
mặt trời mọc
Tìm kiếm
hoa anh đào
Anh đào
mùa lá đổ
Ôi! Nỗi
niềm cuối thu
Em đưa anh
về với người xưa
Thành cổ
Osaka lất phất mưa
Giọt thu
tím.
Tìm về
giếng gỗ
Trầm tích
thời gian
Trầm mặc
chốn quân vương
Từng giọt
mồ hôi
Từng giọt
máu
Giọt lệ
Giọt nhân
tình
Thanh Thủy
đền non cao đỏ rực**
Mấy tầng
mây
Thấp
thoáng
Tháp tầng
cây!
Chỉ nước
trắng anh đã say
Ba dòng
suối dòng nào cũng quý***
Tóc hoa
râm anh chẳng chọn được một dòng
Niềm tin
lớn
Anh gửi
vào cửa Phật
Còn ái
tình:
Anh gửi
lại mắt em.
(O Sa Ka Nhật Bản tháng 11/2011)
68.Vào chùa
Lão hành
khất
Dâng hai
bàn tay trắng
Cầu sinh
Lão thương
gia:
Gập người
sát sàn nhà
Cầu bổng
lộc
Lão đánh cắp
Cả “ nhân
sinh” vào trong lồng ngực
Miệng
Nam mô a di
đà
Lão hòa
thượng
Tay
Lần tràng
hạt
Miệng
Thiện tai.
Đức phật
mỉm cười
Gieo chúng
sinh
Niệm rằng
Vào cõi
Phật, tâm như Phật.
69.Người về xưa cũ
Anh dìu em
lên với Người xưa
Nắng vàng
óng mật bướm đong đưa
Đây gian
đàn đá, đây khánh đá
Đây giường
hạnh phúc bức rèm thưa
Nơi này đây người Việt xưa hội tụ
Bếp than lòng rực cháy đất trời Nam
Nay con cháu muốn ngược về xưa cũ
Cùng ăn lông ở lỗ với Người xưa.
70.Mộ gió
Gió!
Gió thổi lang thang khu mộ gió
Những ngôi mộ không có cốt hài
Mà chỉ có hình hài đất nước
Với lời gọi hồn khi lập mộ đặt lên
Gió cứ thôi từ thuở nào gió thổi
Mộ gió đây có từ thuở ngàn năm
Những cánh sóng mây đợt hợp tan
Ôi đất nước!
Gió đã thổi qua người đàn bà hóa đá
Nâng ước mơ lũ trẻ đến trường
Lúa chín vàng đầu ruộng cuối nương
Tiếng còi tàu dập dềnh bến cảng
Tiếng phát thanh viên trong veo chào buổi
sáng
Trọn mối tình Chức Nữ-Ngưu Lang
Bắc thang báo với trời cao
Khi nào hết cảnh dân mình xây mộ gió
Hay là những cái bắt tay rồi bỏ ngỏ
Với những lời vàng ngọc xanh cao
Gió vẫn thổi hồng hoang khu mộ gió
Ru các anh giấc ngủ ngàn năm.
71.Ông là Ai?
Ông là ai?
Thương gia hay là vua.
Mà chấp chính một vương triều nghiêng
nghiêng chính sự
Sự nghiệp gắn liền với vế đối
“ Quản Hàn cung lý Nhất Chi Mai”
Mặc cho thiên hạ luận bàn
Ông là ai ?
Mà xẻ núi ngăn sông, làm thủy lợi
Văn minh lúa nước ngàn đời thờ ông
Thế kỉ mười lăm toàn dân tiêu bằng ngân khố
Văn minh tiền tệ gọi ông bậc thầy
Thành lũy sông Cầu vang rền tiếng pháo thần
cơ
Hồ Nguyên Trừng đi vào sử sách
Hồ Hán Thương nghĩa cả tình dày
Lập đền thờ ông, chưa một ngày hương khói
Thương thương thay, thương thương thay
Bất ngùy*ơi sao nỡ quay lưng Bầu Đột**
Để biển Thiên Cầm***mặn mãi đến hôm nay
Ngái ngôi thay, Chiết Giang quê tổ
Bóc lịch tính ngày
Thành đá Xư Thanh- Văn minh nhân loại
Ông là ai?
Mà thẫm đẫm sức nặng bài học lòng dân
Ông là ai?
72.Trăng thượng tuần
Trọn đời bó mạ giật lùi
Ngón tay cắm mạ sần sùi ngón tay
Mảnh trăng non, dáng hao gầy
Qua hai cuộc chiến heo gầy mảnh trăng
Mười mặt con lưng thẳng băng
Còn dáng lưng mẹ như trăng thượng tuần
Mẹ ơi bao nỗi gian truân
Mảnh trăng lưng mẹ xoay vần tứ thân
Cho con tấm áo ấm thân
Cho con cái chữ, cho con nên người!
Mẹ ơi đi hết cuộc đời
Mẹ đâu đòi hỏi một lời tri ân
Đêm nay giỗ mẹ trăng ngân
Mảnh trăng thượng tuần
Mẹ xuống cùng con.
Đêm cúng cơm hôm giỗ hạ khăn mẹ
73.Từ Hoàng Sa
Anh viết cho em từ Hoàng Sa
Cho anh nguôi nỗi nhớ quê nhà
Em ơi hải đảo còn có biến
Còn vang rền tiếng súng bất nhân
Bọn cướp biển mang nhiều ảo tưởng
Từ ngàn xưa bành trướng bá quyền
Song lịch sử Việt Nam còn in đậm
Những tên người tên núi tên sông
Nơi nào chúng đặt bàn chân xâm lấn
Còn vang rền hiển hách chiến sông
Thôi em nhé thư anh viết vội
Ở ngoài này biển đảo chưa yên
Em thông cảm cho anh người lính đảo
Cánh sóng nâng tàu là cánh võng mẹ
mấy ngàn năm.
74.Hoang sơ
Cánh cửa xe khép hờ
Sao anh không đóng lại
Giọt mưa thu tê tái
Làm ướt tóc em thôi
Mưa cứ mưa tơi bời
Tình yêu trong hoang dại
Hạnh phúc như hoa trái
Ta tìm về hoang sơ.
75.Đoan ngọ
Hằng năm đến Đoan Ngọ
Anh thường cho em xoài
Tục truyền giết sâu bọ
Năm nay tết Đoan Ngọ
Em xin dâng anh xoài
Khóc cho người trong cỏ.
76.Đĩa Trầu
Mười năm có lẽ xa xa cách
Nghĩa cả tình thâm mẹ mẹ ơi
Năm nay giỗ mẹ se se lạnh
Đàn sếu cuối trời dăng dăng bay
Dàn trầu sau chái đâu đâu mất
Vò võ bình vôi chẳng chẳng còn
Chỉ thấy cháu con tiến tiến tới
Trầu ấm vôi nồng kính kính dâng.
77.Về đi em
(Dưới chân hòn vọng phu
Ninh Bình)
Về đi em !
Mà nuôi con
Mà chăm mẹ
Bầu sữa của em rất cần cho lũ trẻ
Mái tóc em cần cho cây lúa hồi sinh
Ánh mắt em con nai lạc thời bình
Về đi em!
Khói súng đã lùi xa
Tình em đã hóa đá
Chinh phu khi nào về
Để đá hóa thành em
78. Sương
Sương mờ đục lặng thầm tan vào hai đứa
Tan đến không cùng đọng lại mi em
Kìa những suối mờ sương
Ngủ quên trên phố núi
Suối tình thức chảy
Sương quấn lấy hai ta
Ôi những hạt châu sa
Anh vô tình tội lỗi
Hạt ngọc mắt em
Hờn sương ứa chảy
Lặng thầm tháng năm.
79.Nuối tiếc
Bao nhiêu nữa những bữa cơm nhạt muối
Mặn mồ hôi và nặng mố âu tư
Xin sống lại một thời lịch sử
Để lá vàng bay lay động đến ngàn thu
Để biển xanh xanh măn mòi lịm chát
Hát câu lặng thầm giông tố uống trong nhau
Anh đến tìm em thất sắc bắc nhịp cầu
Không mai mối như nỗi sầu duyên kiếp
Lốc lịch gầy đi ngày ngày nuối tiếc
Nuối
tiếc về nhau
Ta đã hiểu
Tháng hai chỉ có hai mươi tám ngày.
80.Mị châ
Chắc có lẽ thần không được phép yêu
Nên Kim Quy phán nhầm Mị Châu là giặc.
Đường gươm lạc lối
Thục Vương cùng đường
Nhà có còn khi nước đã tan
Công chúa nhà Thục thành ma không đầu.
Gió Mộ Dạ hoang mãi về đâu?
Biển Hoan Châu mặn càng thêm mặn!
Để trắng phau ngàn đời lông ngỗng.
Mấy ngàn năm vật vã kiếm tìm nhau.
Nay nước mộ Nàng
Càng thêm sâu mối tình thuở trước.
Như lát bánh đúc không hành
Là tinh hoa của nền văn minh lúa nước.
Tôi thẩn thờ bước
Ánh mắt mình cay cay
Ngọc trai lạch Vích tắm nước giếng Diễn
An
Sáng càng thêm sáng
Ôi tình yêu.
81.Đan
Ai có thể thu giang sơn vào hòn non bộ
Sao nỡ đổi đại ngàn xưa lấy một thế bon
sai
Núi lặng đứng
Sông lầm lì
Giang sơn trăn trở nghĩ gì hôm nay
Tình người được mấy tấc tay
Nghĩa sông núi biết vơi đầy khi nao
Nàng Tô Thị, mệnh thật cao
Mà sao bùn đỏ vẫn trào Tây Nguyên
Ta là ngọn cỏ ba miền
Đan nhau
Với một lời nguyền nước non.
82.Lau Thạch Hãn
Chúng tôi lớp người hậu thế
Chuyện cơm Bắc, giặc Nam
Chỉ nghe qua lời kể
Nhưng
Xác pháo còn đây
Thành xưa còn đó
Xương trắng, cỏ xanh
Hoàn toàn là có thật
Thạch Hãn âm thầm.
Nước lại thêm trong
Chèo không buông,
Cá lặng đớp mồi
Dưới đáy nước lung linh xương trắng
Lau Thạch Hãn trổ bông
Dải khăn trắng vắt qua bao đời góa phụ
Trắng lau này trắng mãi đến trời xanh.
83.Nỗi niềm
Thu về cho thị chín vàng
Cho na mở mắt cho nàng gặp ta
Thu này nàng ở lại nhà
Chàng giờ nối nhịp cầu xa phương nào
Nàng ra giặt áo cầu ao
Một mình bước thấp bước cao một mình
Nén hương quặn thắt mối tình
Khất người thổi sáo lỡ tình suối tiên.
84.Chán !
Muối trắng Quỳnh Lưu
Ớt xanh mang tận nước Lào
Gà đồi Quang Thành
Rượu quê mẹ cất
Đèn dầu hạt đậu
Gió ngàn lim sâu
Tôi và bạn
Nghiêng ngã chén
Chị Hằng ngất ngưởng say
Hỏi đời cái gì không chán
Uống rượu với bạn hiền sao chẳng say.
85.Thanh Chương một lần qua
Nhút Thanh Chương một lần được nếm
Còn phố Dùng mãi tới hôm nay
Chợ Cồn đây !
Thỏa một thời mơ ước
Nhút bây giờ nguyên bị ngày xưa
Cầu Rộ ban trưa.
Đưa tôi về câu ví
Sông Lam một dòng
Đón nỗi nhớ trôi nghiêng
Sông Lam một dòng
đưa em tôi về đâu ?
anh mắt dao cau
cứa người ta đau
đau tự ngày xưa đau mãi đến bây giờ
Sông Lam đỏ màu
Neo ngược tuổi mộng mơ.
86.Gốc khế
Cha tôi cả đời lành như đất
Vài mảnh vườn cũng con cháu cấy cày
Lam lũ cả năm, vất vả suốt ngày
Bảy ba tuổi cha tôi về với Phật
Mẹ tôi khóc như cạn cả suối nguồn
Gốc khế cha trồng càng xum xuê trái ngọt
Bầy chim sâu, sáo sậu riếu ran
Chiều chiều mẹ quét nhúm lá vàng vun vào gốc
Bởi mẹ tôi là người cuối cùng
Còn tin trên đời này có những ông Bụt.
87.Nụ cười
Thế mới biết thế nào là gốc
Dân thật công bằng
Sau sự kiện ông ra đi
Dù vẫn biêt không thể nào khác được
Nước mắt rơi rơi
Từng đoàn người đoàn người
Lặng lẽ xếp hàng nối đuôi nhau vòng tay
khấu đầu cầu nguyện
Bao cụ già đội mưa đội nắng
Lũ trẻ thơ quên cả tiếng cười
Nước mắt rơi rơi
Vượt qua biên giới
Kể cả những kẻ nguyên là đối tượng của ông
Dải mây trăng trắng trời thu Hà Nội
Cùng trên đường đưa tiễn ông về quê
Cát Lệ Thủy trắng như khăn tang trắng
Biển Vũng chùa ngăn ngắt màu xanh
Đảo yến đón ông về cát bụi
Một đời binh đao cũng để trở lại Quảng
Bình
Xua tan giông bão và đẩy lùi chiến chinh
Cả nước vĩnh biệt ông
Người lính già giữ biển.
88.Hành trình
Quả táo chín
Hạt táo lăn lăn
Trên thác ghềnh và sỏi đá
Thời gian trôi nghiệt ngã
Hạt nẩy lộc chối xanh
Cho quả ngọt đầu cành
Hạt táo lại lăn lăn
Sự sống tiếc tục hình trình.
89.Nghẹn ngào lời ru
Đất nước
Một thời gạo châu củi quế
Người lên rừng xuống bể thử vận may
Mẹ còng lưng ôm lấy đường cày
Nhặt mồ hôi nuôi con học nước ngoài kiếm
chữ
Con về làng
Thấy vắng một đường cong
Đường cong bông lúa con thấy cong hơn
Đường cong lưỡi liềm nay thêm hoen rỉ
Đường cong lưng mẹ bóng chiều sông quê
Mẹ ơi sao thế
Con tìm dáng mẹ
Trong lời ru thương
Con qua chớp bể
Lời ru mưa nguồn
Con ôm lời ru
Con thương lời ru
Con ru lời ru
Mẹ hời mẹ hỡi
Con không khóc được
Biển trời sông nước
Ngàn năm ơi à
À ơi à ơi
Lòng con ngân mãi
Nghẹn
ngàolời ru.
90.Xuân năm Tí
Chỉ là nhắt
Nhưng đứng đầu mười hai con giáp
Thường hay nhấm nháp
Lộc ngũ quả đầu năm
Thời hiện đại
Ngũ quả làm bằng nhựa
Ông buồn ông ra đồng
Ông thành ông cống
Tết nay cầm tinh ông
Liệu ông có đi đâu xa ngái?
Hoa cải vàng trải dài dưới bãi
Xe hoa đi qua bặn lại vệt bụi loang mãi cuối
chân trời
Làng quê vào hội
Lắm kẻ say tranh Đông Hồ
Hóa ra ông Tí đã trở về làm Đám cưới
chuột.
(Uống rượu một mình đêm cuối năm)
Ta và cái bóng của ta
Cùng nhau say
khướt đời ta một đời
Một đời say
mướn người ơi
Nâng lên đặt
xuống tơi bời tấm thân
Uống đi cho
thấu phong trần
Say đi cho thấu
mười phân khóc cười
Vui thay một
tấn trò chơi
Ta thì việc
uống, bóng thì việc say
Rượu rằng
ngọt- Đời rằng cay
Ngọt cay,
cay ngọt vẫn say, say là
Ta và bóng-
Bóng và ta
Say nhau nhắm
một tiếng khà qua đêm.
2.Nghiệp lưu thủy
Bản ngã đời
trôi chấm bụi tàn
Phù du tu
nghiệp tại nhân gian
Vô ngã luân
thường nơi kiếp bạc
Vũ trụ chuyển
giao nghiệp thủy lưu.
3.Hoa sim làng mỗi
Màu tím hoa sim,
hoa sim làng Mỗi
Màu hoa của
một thời bối rối
Cái tuổi trốn
tìm anh thấy em nhưng không giám gọi
Giả bộ kiếm
tìm giả bộ ngu ngơ
Màu tím hoa sim
thế nước cuộc cờ
Tội vội vã ra
đi mang theo cả vần thơ lận đận
Chắc có lẽ hoa
buồn rồi giận
Nhưng có hạnh
phúc nào không mặn chát đâu hoa
Màu tím hoa sim
ôi những chiều tà
Cái nặng nợ
áo cơm khiến ta trở thành người có lỗi
Nay ta kiếm tìm
hoa
Trở về với
nguồn với cội
Nơi này đây
những cánh sim làng Mỗi
Nhà máy mọc
lên con đường mới làm xong
Kiếm tìm hoa mà
chấp chới trong lòng
Đâu màu tím hoa
sim, đâu những trò trốn tìm ngày trước
Kia rồi những
cánh hoa chở đầy mơ ước
Nhưng chẳng đủ
lớn mà che em được
Để anh trẻ lại
kiếm tìm, trẻ lại ngu ngơ
Những cánh hoa
cháy bỏng vần thơ !
4.Hương rơi
Em vô tình hương
rơi
Anh cố tình
cúi nhặt
Hương cứ rơi cứ
rơi
Tình cứ nhặt
cứ nhặt
Đêm về tràn
giấc mộng
Một tình yêu
hoang sơ.
5.Trăng
Trăng tràn chén
rượu vơi
Tình suông,
vành trăng khuyết
Say đi chén,
chén đời
Khuyết tròn
trăng đợi
Tình tình đầy
vơi.
6.Nhớ Đá
Sao em nỡ hóa
thân vào đá
Để kẻ si tình
đong đá tìm em
Đong tự Thung
Quân- sang động Học Trò
Em không
thấy !
Đá trơ miền cổ
tích
Em đã hẹn sao
em không đến
Để chén này
anh cạn với trăng thôi
Cuội- Ngọc thỏ
tác thành đôi
Anh với cô đơn
thành đá
Em ơi đã khóc
tự bao giờ
Mà dòng lệ quyện vào sữa mẹ
Nuôi quê mình
một thời đạn xé
Đến bây giờ
sông nước bình minh
Đá vẫn đong,
Tự chín chính
mình !
7.Từ tâm
Tôi
Đứa con của
miền gió cát
Sinh ra sau cơn
nước bạc
Bàn đẻ vô
trùng là cái nong của mẹ đãi cát
Dưới chái hồi
chày đạp
Tôi lặng lẽ ra
đời rao tiếng khóc quê cha
Đụm tã, đùm
tôi được dứt ra từ tứ thân tấm áo của mẹ tôi
Người mẹ lẽ ân
tình
Lời ru của mẹ
ru tôi
Được cất lên
từ lời ru của hai tiếng tòng trinh
Có những lời
được thắt vào sọt trầu, cọng cau, nắng- gió
Cát bụi
thời gian, Mai Giang , gọt gội
Tôi lớn
lên từ đó
Gặp ông
mặt trời đỏ: câu ví ngọt ngào
Ôi đẹp
làm sao tuổi thơ đi học
Đã bao đêm
tôi nằm nghe mẹ khóc
Lệ khuyết
cùng trăng theo số kiếp tam tòng
Đòn gánh
cầu vồng gánh cả thời gian, uốn cong tần tảo
Nắng hạn
qua đi hẹn một ngày đầy mưa bão
Mẹ ươm tôi
bằng hạt giống phù sa và khom lưng
vốc một ngụm chiều tà
Trao vào
túi cùng bút nghiên trên đường danh nghiệp
Tôi an tâm
bước:
Đời
thường bể dâu
Bản nhạc
dạo đầu, tình ca lỡ nhịp
Lỡ nhịp
đời tôi,đời thường đâu có biết
Đi giữa
rừng già khó thấy một bóng cây
Ngọn gió
tha phương bừng tỉnh tháng ngày
Giọt đắng
từ tâm ngọt cay câu ví
Đất này
muối mặn gừng cay.
Dưới lũy
tre làng – ánh trăng bến nước
Nang tôi cất
bước
Quế hương
xói gầy
Nhãn tiền
tôi vẫn thấy
Dáng mẹ - nước non.
8.Quê ngoại
Hạt muối
trắng kết tinh từ mồ hôi và biển chát
Bốn mươi
năm con lác thác kiếm tìm về
Lạch Bạng
chiều doi cát cuối triền đê
Con vục
cát xin với người trong cát
Con viên
cuội đắm mình trong biển khát
Nỗi khát
chúng sinh có cái khát của riêng mình
Con vẫn
là con viên cuội sỏi trơ
Với quê
ngoại vần thơ còn ki kiết
Hạt muối
trắng khuôn mình rằng có biết
Nhớ ngày
xưa giặc giã chạy tơi bời
Mẹ thứ thất
gánh con về đằng ngoại
Tấm áo
cậu nhường , mớ khoai dì sẻ
Một gia
đình sứt mẻ dưới đạn bom
Trời xanh
cao lưng mẹ lại còng
Sớm gánh
sương lên phố Cồng
Trưa đội
mưa về chợ Trúc
Chiếc nón
cời che nghiêng tràn bánh đúc
Giọt nắng
vọt vàng cắt chéo ngang lưng
Tấm áo
bồ thâm khô ướt mấy lần
Bán bán
buôn buôn đồng lời nhặt trong bảng lảng
Mẹ gói
hôm về trong lời ca con nục con thu
Nhớ những
khi chớp bể mưa nguồn
Mẹ ốm
yến trắng trời nước lũ
Anh em tôi
đói rũ co ro
Ơn bác Sường
vượt sông đội gạo sang cho
Mùi cháo
chín no lây lũ chuột
Ôi quá
khứ vẫn hiện về quá khứ
Con vẫn
là con chưa thoát nỗi dạ khờ
Thấy quê
ngoại thở mình ngỡ là mơ
Tập tễnh
bước lăng du trùng lên lốt chân xưa mình khất thực
Viếng cậu
mất thăm dì còm
Đò Du nguyên
bến cũ
Thắp nén
thương thơm trước bàn thờ tổ
Chứng
thiện lòng mình
Bến nước
nhân gian.
9.Đồi dứa
Phá hoang
dại anh được em hoang dã
Bật gốc
muồng già, phá cả bạch đàn tơ
Phá tất
cả nhường màu xanh cho dứa.
Hai chúng
ta một mảnh tình bát ấp
Hạnh phúc
đong đầy
Tương lai
xanh ước mơ
Đêm trăng
ngủ nghĩa là ta tắt điện
Đốt nến
lên một thế giới riêng ta
Em là
diễn viên anh là khán giả
Khán giả
diễn viên quyện chặt vào nhau
Họ quên
cả trăng ngàn, gió núi
Mặt trời
đỏ hâm những tia nắng đỏ
Nhồm
nhoàm trên triền dứa mênh mang
Một chồi
non là một lung linh ngấn lệ
Lung linh
cho đất, lung linh cho trời, lung linh cho người
Khóc cho
phận mình
Bãi bể
nương dâu
Xa xa nhà
máy nguy nga nhả khói bạc màu
Anh cùng
em say trong lung linh huyền ảo
Bất chợt
nhớ về thuở hoang sơ.
10.Đường cong
Cầu Cờn
bắc trên bến đò Cờn cũ
Cong cong
hình gọng vó
Đón gió
thập phương
Về dâng
hương tại tam tòa Thánh mẫu
Có ai
thấu
Người lái
đò xưa
Nay trở
thành người kéo vó
Kìa cái
lưng còng
Còng lưng
kéo vó
Lưng cong
hình vó
Võ cong
hình cầu
Cháu bé
phương đâu
Nén hương
khất thực
Lưng cũng
cong cong
Khói hương
xoáy vòng
Khấu vào
trời xanh
Tối về
nghỉ lại gầm cầu
Cùng
người cất vó nông sâu nỗi lòng
Chung riêng
bởi mấy đường cong
Khác nhau
bán kính
Chung vòng
số pi
Trên cầu
xe ngựa rầm rì
Dưới cầu
nước biếc cá đi phương nào
Nhọc nhằn
bé ngủ nao nao
Tiếng
chuông cõi phật thỉnh vào giấc mơ
Hồng hoang
bé đẹp bao giờ
Bóng
người cất vó vật vơ bóng cầu
Gió đông thổi mãi về đâu.
11.Sóng xuân
Nắng xuân
sóng sánh tan từng mảnh
Em cóp
nhặt về giấu tặng tôi
Ôi những
mảnh sắc xuân
Tình đời
ơi duyên nợ
Phải chăng
là duyên nợ của muôn loài
Ta thầm
cảm ơn em và chẳng dám trách ai
Trong ngẫu
hứng của hương xuân sóng chảy
Phút ngẩn
ngơ đến khôn cùng vẫn thấy
Cuồn cuộn
sóng xuân đang trỗi dậy tự đáy mắt người.
12.Sông hiếu một chiều
Tôi gửi
thượng nguồn sông Hiếu
Mảnh trăng
non và chấm sao Hôm
Nhờ sông
nước hẹn ngày tái ngộ
Nghiệp lộ
Mấy lần
vấp bổ
Thân tự
lập thân
Mải mê
quên sắc hồng trần
Nay tìm
về sông xưa bến cũ
Dòng sông
êm đềm mới qua mùa bão lũ
Nhận được
ra tôi in tận đáy tâm hồn
Mặt đám
ruộng ai đào thêm mương máng
Đám ngô
non nay lốm đốm trổ cờ
Tôi vộ vã
xóa hình tôi in đáy nước
Mảnh trăng
non vẫn mảnh trăng tròn khuyết
Tròn
khuyết mảnh trăng như tròn khuyết đời ai
Chấm sao
Hôm hấp hánh ánh sao Mai
Kìa gót
son chân trần ai cuối bãi
Điệu à ơ
níu lại cuối chân trời
Tôi rệu
rã bước đi kiếm tìm chi trong cát ướt
Nhặt được
chính mình
Viên cuội
tròn nâu sẫm bóng tà dương
Sông hiếu
một chiều vật vờ câu hát
Rằng giận
mà thương.
13.Trước tượng đài
Trên tượng
đài cao bát ngát sao
Dưới
tượng đài biết bao lỗ hổng
Con sợ
nhất lỗ hổng trong tâm
Máu biết
về đâu khi tâm còn lỗ hổng
Tượng đài
ơi con xin người chớ nhìn con bằng ánh nhìn xuyên thủng
Để con
phải nấp vào lỗ hổng của chính con
Ngàn năm
Thăng Long trái đất vẫn quay tròn.
14.Nhường
Hơn một
ngàn năm Lý Thái Tổ lên ngôi
Gần tám
trăm năm Lý Chiêu Hoàng nhường ngôi
Nhường
Hoàng hậu, cuối cùng Người phải nhường chồng
Ôi một sự
chuyển nhường yên núi yên sông
Ôi một sự
chuyển nhường xanh biển xanh đồng
Kẻ nông
phu có mối tình con trẻ
Đem trong
trắng lòng mình yêu sự chuyển nhường của những bậc Quân Vương
Văn minh
hôm nay
Con chỉ
thấy chuyển giao- sao ít thấy chuyển nhường.
15.Đền cờn vọng
Nàng là
công chúa dưới triều nhà Tống
Tôi nhớ An
Tư công chúa triều Trần
Thoát
hiểm vó ngựa Nguyên Mông
Nàng tọa
đây bốn mùa hương khói
Còn An Tư
vi vô phương nào?
Kính một
nén hương vọng về Thiên Trường- Yên Tử
Dâng niềm
tin muôn thuở chốn Phù vân.
16.Trầu
Chiều
chiều bên giàn trầu xanh
Mẹ tôi
tóc bạc tay nhanh mẹ lần
Lúc xới
cỏ,lúc bón phân
Trầu xanh:
Đời mẹ
Ngàn lần
chát cay
Trầu ơi
trầu có hiểu thay
Tấm lòng
mẹ đượm vị cay cho trầu.
17.Cau
Cau chiều
ngan ngát hương hoa
Lưng còng
mẹ chống ô doa mẹ cười
Chăm nhiều
cao quá cau ơi
Chỉ thương
một nỗi mẹ tôi lưng còng
Lưng còng
Đời mẹ
Con ong
Mẹ yêu
cái vị chả nồng cau ơi.
18.Mẹ
Hao hao
cái bóng vạc gầy
Xác xơ
mái rạ dột đầy gió sương
Nông sâu
trằn trọc đêm trường
Mong manh
chăn mỏng mẹ nhường phần con
Đôi quang
trói chặt trành gon
Mớ trầu
mẹ lượm đời còn chua cay
Chẽn cau
mấy tảng rễ chay
Dăm ba
bịch thuốc điếu cày véo von
Nâu sòng
mẹ nhuộm bùn non
Bước chấn
tần tảo mài mòn đá xanh
Chợ Vân
họp buổi chiến tranh
Thân cò
mẹ đội khói xanh bom thù
Hết hè
trời lại sang thu
Mà sao
đời mẹ cứ u uất hoài
Đêm đêm tiếng nấc ngắn dài
Thân con
thân mẹ lẻ hai bao điều
Con cò bay
lả sớm chiều
Thấu chăng
thân vạc chịu nhiều đắng cay
Rượu nào
uống lắm chẳng say
“Gái nào
mà gái chẳng hay ghen chồng”
Tình rằng
có cũng như không
Mòn đôi
vai mẹ bên chồng bên con!
Chấp tay
khấn vái nước non
Mong sao
con sớm lớn khôn kịp người
Tiếng thơm
khóc mãi mẹ ơi
Hao hao
thân vạc một đời lẻ đơn.
19.Vườn xưa
Con về
thăm lại trường xưa
Trầu đâu
chẳng thấy
Cau xưa
gốc rồi
Góc vườn
là lão bình vôi
Lăn vào
nỗi nhớ
Làm tôi rát lòng
Mẹ ơi một
thủa môi hồng.
20.Vọng phu
Hạ huyền
trăng mảnh treo đầu núi
Hắt bóng
nguyệt mờ tỏ ước mơ
Quân tử vô
tình hay hữu ý
Vọng phu
vọng mãi tự bao giờ.
21.Dâng
Em nghiêng
cả sắc xuân vào trong chén
Dâng lên
anh một thoáng ngày xuân
Say đi anh
dù dại một lần
Xin sống
mãi ngày xuân chim én
Em chỉ sợ
rằng xuân lỗi hẹ
Dẫu biết
rằng thoi én chẳng phôi phai.
22.Hương xuân
Nắng xuân
óng mật quanh làng
Ngọt ngào
hương bưởi ong sang bướm về
Tóc dừa
in bóng bờ đê
Gót son
yếm thắm em thề với ai
Dưới cầu
nước chảy khoan thai
Đầu đình
cau trổ hẹn ai chung tình
Lúa xuân
con gái rập rình
Mùa vàng
ai gặt hẹn mình mang cơm.
23.Ra đi
Ra đi mẹ
có gì đâu
Một cây
gậy trúc, một cơi trầu mẹ ơi!
Biệt ly
mẹ nở nụ cười
Bồng bềnh
mây bạc
Bồng bềnh
trôi
Bồng
bềnh!
24.Tôi và mưa
Tôi và mưa
uống nhau giữa trời
Mưa giông
tố reo cười
Tôi ngậm
ngùi nhát đắng
Tôi đã
hiểu tôi
Co mình
trong khóm vắng
Mưa tìm
vào nhát đắng đời tôi
Mưa ném
tôi bằng những hạt nước trắng tinh khôi
Tôi chắn
mưa cả một thời trai trẻ
Và cứ
thế mỗi lần như thế
Tôi và mưa
sắt khướt dắt nhau về.
25.Thổn thức
Cát bụi
thời gian cứa hằn sâu nỗi nhớ
Những cơn
mơ khấp khểnh đời thường
Gió chờ
mây chờ mãi đến cố hương
Mây lại
chờ trăng khóc sụt sùi cùng ngọn liễu
Ta với
trăng rằng đầy hay thiếu
Hỏi bát
cơm manh áo trang thơ
Đồng hành
với ta đâu chỉ có tư duy cao ốc
Chú cuội
sỏi trơ
Mà còn
có chị Hằng kiều diễm
Ca trực đêm
nay ta phải tra từ điển
Tìm phương
thuốc hay cho con bệnh hiểm nghèo
Ngoài đời
mây, gió, quyện trăng reo
Ta thổn thức một chân trời hy vọng.
26.Vắng anh
Anh ơi sao
muộn thế
Chiến
thắng anh sẽ về
Chim cu
cườm vẫn gáy
Nhớ chờ
gầy tái tê
Cuộc
chiến tàn khóm tre
Nhưng đã
kết lâu rồi
Tím hờn
em cứ đợi
Trọn một
đời đơn côi
Nén hương
em cháy đỏ
Hương thơm
quặn tận trời
Lỡ một
thời con gái
Thái bình
tóc mây trôi
Vui buồn cùng
tội lỗi
Kết thành
hỡi chiến tranh
Tiếng cu
cườm le lói
Lẽ nào
đời vắng anh?!
27.Lời ru
Chiều
chiều cánh nhạn nghiêng chao
Rúc no
sữa mẹ
Lệ trào môi
con
Trăng quê
khi khuyết khi tròn
Lời ru
của mẹ vẹt mòn duyên trăng!.
28.Không đề
Đồng tiền
sấp ngửa bàn tay
Tình
người chua ngọt đắng cay đã nhiều
Đời ơi say
đến bao nhiêu
Nên duyên
vốc ngụm nắng chiều cũng say!
29.Ngộ trăng
Lão hành
khất thắp nén hương trên mộ cháu ăn mày
Ôm bảo
bối thầm cảm ơn nhân tâm và bố thí
Giám mâu
thuẫn với mùa đông
Mẫu thuẫn
luôn cả đường cao tốc
Mơ một
cọng rơm thơm
Một dáng
khói lam chiều
Ngộ trong
trăng vàng mặc cho đời cao thấp đến bao nhiêu
Trên gác
cao các thi nhân
Đưa tửu
suông
Đón lấy trăng buông
Chờ hoa
quỳnh nở
Bút chấm vào sương.
30.Nhớ thi nhân
Về đây
thôn Vĩ nhành mai muộn
Khép nỗi
tư lòng niên nối niên
Tìm đâu
sương khói mờ nhân ảnh
Huế khất
thi nhân một chữ điền.
31.Sông xanh chiều hạt nắng
Sông xanh
một thoáng chiều nhạt nắng
Hạt nắng
muộn mằn hạt nắng lung linh
Chiều tím
sẫm nhuộm nây gợn sóng
Những chú
cá rô cờ rong ruổi kiếm tìm chi
Ta trầm
tĩnh đọc mắt nâu qua khói thuốc
Nhặt
những mảnh dại khờ dấu vào góc khuất tâm linh
Nắng vẫn
đó hồn nhiên nhưng vô định
Gieo nỗi
giận hờn vào trầm tĩnh kiếp đen ta
Tựa gốc
sung già
Khoảng
trời riêng hạt nắng
Ai mang
hạt nắng về trời
Để cho ai
phải một thời nhớ mong.
32.Sông sáng
Quê em
nghèo có dòng sông xanh lắm
Viên sỏi
nép mình đáy nước ước mơ
Huế thơ
anh gặp một dòng sông sáng
Ắp đặng
phù sa hẹn những bãi bờ.
33.Tương tư
Nửa tình
Huế ngủ sương mơ
Trọn tình
Huế vẫn vần thơ xanh màu
Hương Giang
ơi chảy về đâu
Mà tôi chẳng
nỡ qua cầu tương tư.
34.Chấm lửa
Một chấm
lửa hồng nhóm giữa đêm đông
Kẻ cơ nhỡ
xuân hồng ấm lại
Tuổi mười
bảy.Mang mùa xuân đi mãi
Một kiếp
người
Ta đành
phải
Đành phải
Người ơi.
35.Thu hà thành
Nắng vàng
hong vỏ bòng vàng
Thiếu nữ
ngỡ ngàng!
Đóa cúc
vàng gửi nắng vào trăng
Hồ Tây ai
bắc cầu vồng
Chim nhạn
dùng dằng chẳng rời thất sắc
Bờ xôi
ruộng mật ngàn đời
Nay để
lại thơm rền cốm chiều lam Làng Vòng
Nhị Hà
uốn một vành trăng khuyết
Ôm lấy
ngàn xưa xót phù sa
Lệ Chi
Viên bàng bạc sắc trăng ngà
Ức Trai
ngửa mặt ngàn đời sao Khuê
Tả thiên
thanh! Tả thiên thanh!
Bao điều
muốn viết
Nghiên
ngọc tròng trành ai người mài mực.
Gió Hồ
Gươm xanh
Chiếu định
đô xanh.
36. Ra đi
Ra đi mẹ
có gì đâu
Một cây
gậy trúc, một ô trầu mẹ ơi
Biệt ly
mẹ nở nụ cười
Bồng bềnh
mây bạc
Bồng bềnh
trôi
Bồng
bềnh.
37.Mẹ tôi lấy chồng
Vu quy
không kiệu, không bông
Cũng không
pháo nổ, rượu nồng mẹ ơi
Nên chăng
chỉ có nấy thôi.
Một cơi vợ
bố
Mẹ tôi
lấy chồng.
38.Ông nội
(Thể tế)
Khi tôi
sinh ra ông đã đi xa
Lưu vật
chỉ còn mấy thước sách nho gáy mòn nhàu nhĩ khó hiểu
Một bác
dao cầu lưỡi khuyết vẹt vì những cơn đau
Nhớ ông
xưa
Người biên
niên sử làng nét viết như rồng bay phượng múa
Mãi tới
hôm nay vẫn còn văng vẳng
Văn tế
làng giọng ông đồ Hền
Chỉ chấp
nhận “phượng tác ngang trời”
Không bao
giờ chịu” quạ kêu đầu ngõ”
Nhớ ông
xưa
Một thời
bàn tráp- gậy ô
Đọc sách
thánh hiền làm tông đồ của Khổng Tử
Dạo khắp
Kinh Bắc quay về xứ Thanh
Cuối đời
Làm bạn
với dao cầu, gối đầu lên pho sách
Chỉ những
cơn đau của người dân Trù Kỵ.
Ông nội
tôi vậy đó
Sách có
câu:
‘Minh dĩ
chiến minh tâm”
Nhưng ông
ơi
“Hậu sinh
chưa khả úy”?!
39.Người đi
Người đi
phố chợ buồn teo
Con chim
quên hót
Ngọn đèn
đường ngẩn ngơ
Nông sâu
bến nước ai dò
Mảnh trăng
khuyết
Một con
đò đợi ai
Người đi
Để nhớ ai
đong
Để thương
ái gánh
Để sầu ai
mang?
Người đi
Hoa gạo
đổ vàng.
40.Ngày ấy
Ngày ấy
tôi ra đi
Có cô gái
nhà bên gửi cái nhìn qua khe cửa nhỏ
Gói trọn
cả hồn thu vào đó
Tuổi dại
khờ tôi có hiểu đời đâu
Chỉ nhìn
đời qua trang giấy trắng
Ngày trở
về một chiều vàng đầy nắng
Gặp em
Em vẫn
nhìn tôi như cái nhìn thuở sơ đầu
Nhưng nặng
trĩu nỗi sầu trách móc
Tôi xôn xao
xô cửa bước vào
Đường vào
đời em có người rào cửa trước
Tôi thành
người lang thang
Năm
tháng thời gian
Tôi có
vợ, cô gái ấy có chồng
Lúc về
làng
Gặp em
Em vẫn
nhìn tôi như cái nhìn thuở nọ
Bừng tỉnh
Vội vàng
Em đã
khuất vào khoảng trống thời gian trước mặt
Trời như
đổ cơn giông.
Ta vẫn đứng
như trời trồng
41.Dấu hỏi thời
gian
Nhạt
chiều
Hai dấu
hỏi dắt dìu nhau
Lần đầu
khu mộ chí không tên
Mẹ không
khóc
Mà chỉ
kiếm tìm
Từ bia
mộ- bát hương- phần mộ
Mẹ kiếm
tìm con
Không
Khi con đi
tên họ rõ ràng
Nay lại
biểu không tên răng được
Ngác ngơ
Mẹ cố
lần tìm
Sương giăng
trắng- trắng thêm mái đầu
Ba dấu
hỏi khấu vào nhau
Một mái
đầu tóc trắng!
Mẹ kiếm
tìm con từ khi lưng còn thẳng
Nay đã
thành dấu hỏi thời gian
Hỏi có
bao nhiêu nghĩa trang
Dọc chiều
dài đất nước
Mẹ không
bước chân vô?
Khôn thiêng
con linh ứng
Tuần hương
nào dài hơn
Cong
nghiêng chiều mộ chí
Nhạt nhòe
Trong kiếm
tìm.
42.Hoàng mai người
thợ đá
Sông Mai em
dải lụa
Khóc
chùng chàng Răng cưa
Rằng chàng
khuôn thì em gội
Đá rặt
đá cằn khô
Giang sơn
xưa trăn trở
Nay vẫn
là trở trăn
Hoàng Mai
người thợ đá
Đãi vàng
trong muối thô.
43.Sinh nhật
Sinh nhật
con cha nhớ tháng nhớ ngày
Sinh nhật
cha bà ghi sau cánh cửa
Lụt trôi
nhà
Cha mất
cả ngày sinh
44. Xác ve
(Viết trong những ngày chăm mẹ ốm nặng)
Tiễn xuân
đi đón hạ vàng trong trường ca chung thủy
Thu đến
hạ tàn còn lại xác ve
Sống là
thế:
Thác trở
về thuyền thoái
Ve có
buồn đâu sao gọi mãi ve sầu?!
45.Gặp lại hoàng thành
Ngàn năm
Thăng Long con gặp lại Hoàng Thành
Nơi trầm
tích hồn thiêng sông núi
Nơi cha ông
xưng Đế- xây thành
Nơi rồng
bay lên.
Nơi đây
ngai vàng sáng chói
Gót hài
vua vẹt đỏ gạch Sông Hồng
Chốn thư
lầu thảo những áng văn
Giữ đất
tránh gươm đao
“Ai cũng
hiểu cát bụi thời gian…”
Sao lại
quá phũ phàng đến thế?
Con muốn
hỏi Sông Hồng triệu năm sao có thể,
Biến hiền
nhân thành kẻ tiện nhân
Ngàn năm
Thăng Long con xin chắp lại râu rồng
Hỡi Sông
Hồng khi nào Người trở lại xanh trong?
46.Tiếng trống trong đêm
Tiếng
trống trong đêm
Chẻ đôi giấc ngủ
Vo tròn
quả trứng,
Bát cơm trần gian
Khai sinh-
khai tử
Mong manh
kiếp người
Còn bao
nhiêu nữa
Trắng
xương sa trường
Sấm trời
nổ trống,
Mây ngàn giăng giăng
Thiên thu
tồn tại
Tượng đài uy nghiêm
Tùng tùng
tiễn đưa:
Đi vào cổ
mộ
Nấm mồ
cỏ xanh
Chiêu Quân
oán khúc.
47. Bắt đền
Lâu lâu
không nhận được tin người
Phải chăng
người giận hay là…người ơi?
Chiều nay
thứ bảy mưa mờ phố
Hờn mưa
hay nước mắt bắt đền…tôi?!
48.Thu
Nắng tắt
Em vào
khoảng vắng
Tiếng hạc
rơi
Tím ngắt
sắc sao chiều
Cành liễu
rũ
Soi mặt
hồ lặng sóng
Đợi tĩnh
tâm
Tâm có
tĩnh bao giờ
Heo may
gầy
Se sắt
một ý thơ.
49.Đò ngang
( Kính tặng những người thầy của tôi)
Tôi đang
lướt nhanh trên con đò dọc
Bất chợt
gặp những chuyến đò ngang
Dừng tĩnh
Phũ phàng
Tôi…
50.Thời gian
Anh rất
muốn
Nhún chân
Đóng cổng
thời gian
Cho tóc
anh
Thôi trắng
Cho má
hồng
Em
Hoang sơ
Trong mắt nhau
Ta mãi mãi
Buổi ban đầu.
51.Xuân
Chinh phục ngọn
gió đông
Sắc đào phai,
Phớt hồng nắng
mới
Đóa mai vàng
nở muộn
Giọt lệ thầm
nàng Bân
Ta mái tóc
thất thần
Em rào rạt
cháy
Phong phanh.
52.Mẹ tôi
(Đàn ông cái nhà
Đàn bà cái bếp).
Mẹ tôi
Người đàn bà
ba lần nách con đi ở đợ
Bảy lần làm
nhà
Bảy lần đốt
cây chổi chuyển
Dựng ngược cây
chuối lập bàn thờ đuổi tà ma
Để nói nhà
không có đàn ông
Mẹ tôi
Người con gái
có chồng !
53.Khi nào ?
Trên núi lửa
Kiếp phù du
Vòng luân hồi
tạo hóa
Dưới gốc gạo
Cháu bé đói
lả trong tay ôm chùm hoa gạo
Gạo ơi là gạo
Sao chỉ biết
đốt đuốc ghẹo trời
Khi nào nước
mắt thôi rơi
Khi nào vừa
lòng người đẹp
Khi nào ?
Thế khỉ hai mươi
Có người «
cắt nửa vầng trăng làm con đò nhỏ’ »
Nếu như Hậu
Nghệ bắn nốt mặt trời
Ta có còn nước
mắt để mà rơi.
54.Buồn hậu thế
Bình minh cánh
đồng Chum
Đưa ta về với
người Lào cổ
Những hố
bom trong cỏ um tùm
Những mảnh
chum rạn vỡ
Một nỗi
buồn hậu thế trào dâng.
55.Nơi em tắm
Đất Lào
Lum một lần anh đến
Quá nữa
đời khám phá đất Lào Thơng
Nơi em tắm
Mê kông
ngời ngời ánh bạc
Khát cháy
thác rừng
Khát
trắng mái đầu anh.
56.Nhớ tiếng người
(Thương nhà thơ Huy Thuân
Nhớ nhà văn Hồ sỹ Tuyển)
Mê kông
tửa khúc dạo nào
Mà nay
ngược suối lộn đèo về đây
Luông Pha Băng thảm rừng dày
Ngắm xông
nhớ bến, tựa cây nhớ người
Thương
người lắm lắm người ơi
Mê Kông tửu
khúc
Vắng lời
tri âm.
57.Cà phê
Từ
Nắng- gió
Khát
Tinh hoa
của đất
Tan giòn
Mịn nhỏ
Nước và
hơi…
Cà phê
Chín thêm
một lần nữa
Ta
Tý tách
Nhâm nhi
Tìm tinh
túy
Đất trời.
58.Trắng lau Truông
Bồn
Lau Truông
Bồn phau phau màu tinh khiết
Vẽ lên
trời xanh những điều ta chưa thể biết
Bao nhiêu
năm mải miết quét trời
Nay vẫn
còn mây bạc
Lau Truông
Bồn xe thành sợi chỉ
Khâu lành
chiếc nón cưới ngày xưa
Lau Truông
Bồn xe thành sợi chỉ
Đan những
hồn thiêng giữ mãi đất này
Lau Truông
Bồn xe thành sợi chỉ
Khâu những
tâm hồn phiêu lãng đâu đây
Tôi chết
lặng dưới chân tượng đài
Ngày
người nghệ sĩ hóa Thánh Ca Truông
Bồn*
Khói hương
tỏa về muôn phương
Tâm hồn
tôi tĩnh lại
Xin chỉnh
lại những chân hương
Trên tay
một nhúm tro tàn
Một dòng
lệ trắng tế đàn người ơi!
Tiếng thơm
khóc mãi với đời
Đổi bao
mệnh bạc trôi xuôi mới là?
Đời người
ngọn gió thoảng qua
Ngàn năm
lau trắng vẫn là lau thôi
Tóc xanh xanh
mãi đôi mươi
Ngàn lau
vi vút kiếp người bể dâu?
Chuông
lòng dấu tận nơi đâu?
Thỉnh vào
cõi Phật!
Trắng phau
Truông Bồn.
59. Ai
Linh thiêng
ngôi mộ chung!
Nghẹn
ngào ba bát cơm trắng
Ngọn nến
đốt lên trời xanh kêu oan
Cỏ xanh đắp
cho người trong đất
Linh thiêng
ngôi mộ chung!
Oai phong
góc tượng đài
Trầm rền
một hồi chuông
Ai chiến
thắng?
Ai chiến
bại?
Ai?
60. Ô hay!
Có những
nỗi buồn sâu hơn nỗi buồn
Có những
nụ cười vượt qua giới hạn vành môi
Có những
người ta cho là Bạch Tuyết
Nhưng Bạch
Tuyết ở nơi đâu
Xin thưa
không biết!
Thường ở
đầu môi lại hô rất tuyệt!
Tuyệt là
thế nào?
Thưa cũng
chẳng hay!
Ô hay!
61.Thầy tôi
(Kính tặng thầy Trần Văn Trường)
Mấy chục năm dài, thầy rời bục giảng
Bụi phấn,
trần ai
Bạc như
tóc bạc
Ánh mắt
đời vẫn sáng
Lũ học
trò mũi xanh
Leo nheo
trên con đò vắng
Sông dài
Sóng lớn
Thầy già
Bao nhiêu
năm rút tủy chống đò
Con đò
trí nhân đã bấy lần cập bến
Nay neo về
bến cũ đò xưa
Bóng ai
giống như Trang Tử
Đạo thầy
trò sắc sắc-không không!
62.Đắm say
Ánh mắt
ái tình vẫn sáng
Trong con
tim thoi thóp của kẻ si tình
Thiên hà
nẩy mình!
Kẻ ngạo
hùng
Dám đánh
cắp ái tình bằng những giấc mơ
Trên trang
thơ
Toàn giấy
trắng
Sao con
chữ chẳng rơi
Người ơi
Còn đắm
say những nụ hôn tương ngộ.
63.Cổng chùa
Hàn thử
biểu chỉ gần không
Tôi gặp
lão nông
Bán khoai
cổng Đông Đại Tự
Lá vàng
rơi thư lữ
Gió cuối
thu ngọt ngào
Những củ
khoai ba đào
Ấm lòng
bao lữ khách
Mai tôi về
Đất Việt
Lòng tạc
lại cổng chùa
Là nụ
cười đôn hậu
Của lão
nông- lão nông
Cổng Đông Đại Tự
Cuối
thu Kioto- Nhật bản 2012
64.Thổn Thức
Cát bụi
thời gian không tiêu tan nỗi nhớ
Những cơn
mơ khấp khểnh đời thường
Gió chờ
mây chờ mãi đến cố hương
Mây lại
chờ trăng khóc sụt sùi cùng ngọn liễu
Ta với
trăng rằng đầy hay thiếu
Hỏi bát
cơm manh áo trang thơ?
Đồng hành
với ta đâu chỉ có tư duy hào hùng chú cuội sỏi trơ
Mà còn
có chị Hằng kiểu diễm
Ca trực
đêm nay ta phải tra từ điển
Tìm phương
thuốc hay cho con bệnh hiểm nghèo
Ngoài đời
mây gió, quện trăng reo
Đây thổn
thức
Một chân
trời hy vọng.
65.Làng ta lên phố
Làng ta
lên phố khác gì đâu
Vẫn mảnh
trăng xưa vẫn nhịp cầu
Nỗi hờn
ai giận quên ngoài bến
Vít ngọn
tre ngà sâu bến sâu
Này ả
Hằng ơi! Chú cuội ơi!
Trung thu
phá cỗ dưới đèn trời
Năm nay
lụt lội làng xơ xác
Một ngọn
đèn dầu tôi với tôi
Bao nhiêu
đìa ốc, với đầm tôm
Gà, lợn,
tru, me phía thượng nguồn
Lúa, gấu,
xe hơi cũng giường tủ
Một bè
theo lũ cuồn cuộn trôi
Phú Lợi
làng ơi đẹp một thời
Suối xanh
óng ả mây trời soi
Mà nay tôi
đến còn đâu nữa!
Cả một
làng chài
Đắm biển
khơi.
Ta lại về quê
ta với ta
Dù cho rễ ấu
tiếp thay trà
Mắt người ngơ
ngác, không ai biết
Dường lên phố thị ở đâu ta ?
Thị
xã hoàng mai tháng 10 năm 2013
66.Thăm lại trường xưa
Phải chăng biết
nay tôi về trường cũ
Cánh phượng
hồng tung sắc thắm đón tôi
Không ?
Tiếng ve rớt
vào trang thơ ngày trước
Gió Lào
ơi !
Đốt cháy ước
mơ tôi !
Tôi nhẹ bước
trên con đường rải nhựa
Tìm dấu xưa
Dép lốp
Lớp điệp xưa
Em thôn nữ heo
gầy đen đúa
Xe đạp tàng,
tuột xích giống Lọ Lem
Ôi đây rồi
gót hồng sen thắm
Mắt đen
tròn sáng rực ước mơ
Cổng
trường đây
Gốc
phượng này
Nay vạm
vỡ sần sùi năm tháng
Vẫn biêng
biếc chồi non
Vẫn ngời
ngời sắc thắm
Vẫn đón
mùa thi ra rả tiếng ve ngân
Hồi trống
điểm
Ôi trống
trường ngày ấy
Tóc hoa
râm tôi lặng đứng góc sân trường
Bạn bè
cũ chưa tụ về nhau được
Thầy giáo
xưa nay còn mất mấy người
Trống tan
trường
Học trò
về hết
Trống
lòng tôi
Dục giã
tiếng ve sôi
Gió quê
ơi!
Đốt
phượng cháy tơi bời
Hàng xà
cừ uy nghiêm lặng đứng
Trút hết
mình, lộc biếc những mùa sau.
67.Cuối thu
Anh từ
đất rồng lên
Năm giờ
bay
Về phương
mặt trời mọc
Tìm kiếm
hoa anh đào
Anh đào
mùa lá đổ
Ôi! Nỗi
niềm cuối thu
Em đưa anh
về với người xưa
Thành cổ
Osaka lất phất mưa
Giọt thu
tím.
Tìm về
giếng gỗ
Trầm tích
thời gian
Trầm mặc
chốn quân vương
Từng giọt
mồ hôi
Từng giọt
máu
Giọt lệ
Giọt nhân
tình
Thanh Thủy
đền non cao đỏ rực**
Mấy tầng
mây
Thấp
thoáng
Tháp tầng
cây!
Chỉ nước
trắng anh đã say
Ba dòng
suối dòng nào cũng quý***
Tóc hoa
râm anh chẳng chọn được một dòng
Niềm tin
lớn
Anh gửi
vào cửa Phật
Còn ái
tình:
Anh gửi lại mắt em.
(Osaka Nhật Bản tháng 11/2011)
68.Vào chùa
Lão hành
khất
Dâng hai
bàn tay trắng
Cầu sinh
Lão thương
gia:
Gập người
sát sàn nhà
Cầu bổng
lộc
Lão đánh cắp
Cả “ nhân
sinh” vào trong lồng ngực
Miệng
Nam mô a di
đà
Lão hòa
thượng
Tay
Lần tràng
hạt
Miệng
Thiện tai.
Đức phật
mỉm cười
Gieo chúng
sinh
Niệm rằng
Vào cõi
Phật, tâm như Phật.
69.Người về xưa cũ
Anh dìu em
lên với Người xưa
Nắng vàng
óng mật bướm đong đưa
Đây gian
đàn đá, đây khánh đá
Đây giường
hạnh phúc bức rèm thưa
Nơi này đây người Việt xưa hội tụ
Bếp than lòng rực cháy đất trời Nam
Nay con cháu muốn ngược về xưa cũ
Cùng ăn lông ở lỗ với Người xưa.
70.Mộ gió
Gió!
Gió thổi lang thang khu mộ gió
Những ngôi mộ không có cốt hài
Mà chỉ có hình hài đất nước
Với lời gọi hồn khi lập mộ đặt lên
Gió cứ thôi từ thuở nào gió thổi
Mộ gió đây có từ thuở ngàn năm
Những cánh sóng mây đợt hợp tan
Ôi đất nước!
Gió đã thổi qua người đàn bà hóa đá
Nâng ước mơ lũ trẻ đến trường
Lúa chín vàng đầu ruộng cuối nương
Tiếng còi tàu dập dềnh bến cảng
Tiếng phát thanh viên trong veo chào buổi
sáng
Trọn mối tình Chức Nữ-Ngưu Lang
Bắc thang báo với trời cao
Khi nào hết cảnh dân mình xây mộ gió
Hay là những cái bắt tay rồi bỏ ngỏ
Với những lời vàng ngọc xanh cao
Gió vẫn thổi hồng hoang khu mộ gió
Ru các anh giấc ngủ ngàn năm.
71.Ông là Ai?
Ông là ai?
Thương gia hay là vua.
Mà chấp chính một vương triều nghiêng
nghiêng chính sự
Sự nghiệp gắn liền với vế đối
“ Quản Hàn cung lý Nhất Chi Mai”
Mặc cho thiên hạ luận bàn
Ông là ai ?
Mà xẻ núi ngăn sông, làm thủy lợi
Văn minh lúa nước ngàn đời thờ ông
Thế kỉ mười lăm toàn dân tiêu bằng ngân khố
Văn minh tiền tệ gọi ông bậc thầy
Thành lũy sông Cầu vang rền tiếng pháo thần
cơ
Hồ Nguyên Trừng đi vào sử sách
Hồ Hán Thương nghĩa cả tình dày
Lập đền thờ ông, chưa một ngày hương khói
Thương thương thay, thương thương thay
Bất ngùy*ơi sao nỡ quay lưng Bầu Đột**
Để biển Thiên Cầm***mặn mãi đến hôm nay
Ngái ngôi thay, Chiết Giang quê tổ
Bóc lịch tính ngày
Thành đá Xư Thanh- Văn minh nhân loại
Ông là ai?
Mà thẫm đẫm sức nặng bài học lòng dân
Ông là ai?
72.Trăng thượng tuần
Trọn đời bó mạ giật lùi
Ngón tay cắm mạ sần sùi ngón tay
Mảnh trăng non, dáng hao gầy
Qua hai cuộc chiến heo gầy mảnh trăng
Mười mặt con lưng thẳng băng
Còn dáng lưng mẹ như trăng thượng tuần
Mẹ ơi bao nỗi gian truân
Mảnh trăng lưng mẹ xoay vần tứ thân
Cho con tấm áo ấm thân
Cho con cái chữ, cho con nên người!
Mẹ ơi đi hết cuộc đời
Mẹ đâu đòi hỏi một lời tri ân
Đêm nay giỗ mẹ trăng ngân
Mảnh trăng thượng tuần
Mẹ xuống cùng con.
(Đêm cúng cơm hôm giỗ hạ khăn mẹ)
73.Từ Hoàng Sa
Anh viết cho em từ Hoàng Sa
Cho anh nguôi nỗi nhớ quê nhà
Em ơi hải đảo còn có biến
Còn vang rền tiếng súng bất nhân
Bọn cướp biển mang nhiều ảo tưởng
Từ ngàn xưa bành trướng bá quyền
Song lịch sử Việt Nam còn in đậm
Những tên người tên núi tên sông
Nơi nào chúng đặt bàn chân xâm lấn
Còn vang rền hiển hách chiến sông
Thôi em nhé thư anh viết vội
Ở ngoài này biển đảo chưa yên
Em thông cảm cho anh người lính đảo
Cánh sóng nâng tàu là cánh võng mẹ
mấy ngàn năm.
74.Hoang sơ
Cánh cửa xe khép hờ
Sao anh không đóng lại
Giọt mưa thu tê tái
Làm ướt tóc em thôi
Mưa cứ mưa tơi bời
Tình yêu trong hoang dại
Hạnh phúc như hoa trái
Ta tìm về hoang sơ.
75.Đoan ngọ
Hằng năm đến Đoan Ngọ
Anh thường cho em xoài
Tục truyền giết sâu bọ
Năm nay tết Đoan Ngọ
Em xin dâng anh xoài
Khóc cho người trong cỏ.
76.Đĩa Trầu
Mười năm có lẽ xa xa cách
Nghĩa cả tình thâm mẹ mẹ ơi
Năm nay giỗ mẹ se se lạnh
Đàn sếu cuối trời dăng dăng bay
Dàn trầu sau chái đâu đâu mất
Vò võ bình vôi chẳng chẳng còn
Chỉ thấy cháu con tiến tiến tới
Trầu ấm vôi nồng kính kính dâng.
77.Về đi em
(Dưới chân hòn vọng phu Ninh Bình)
Về đi em !
Mà nuôi con
Mà chăm mẹ
Bầu sữa của em rất cần cho lũ trẻ
Mái tóc em cần cho cây lúa hồi sinh
Ánh mắt em con nai lạc thời bình
Về đi em!
Khói súng đã lùi xa
Tình em đã hóa đá
Chinh phu khi nào về
Để đá hóa thành em
78. Sương
Sương mờ đục lặng thầm tan vào hai đứa
Tan đến không cùng đọng lại mi em
Kìa những suối mờ sương
Ngủ quên trên phố núi
Suối tình thức chảy
Sương quấn lấy hai ta
Ôi những hạt châu sa
Anh vô tình tội lỗi
Hạt ngọc mắt em
Hờn sương ứa chảy
Lặng thầm tháng năm.
79.Nuối tiếc
Bao nhiêu nữa những bữa cơm nhạt muối
Mặn mồ hôi và nặng mố âu tư
Xin sống lại một thời lịch sử
Để lá vàng bay lay động đến ngàn thu
Để biển xanh xanh măn mòi lịm chát
Hát câu lặng thầm giông tố uống trong nhau
Anh đến tìm em thất sắc bắc nhịp cầu
Không mai mối như nỗi sầu duyên kiếp
Lốc lịch gầy đi ngày ngày nuối tiếc
Nuối
tiếc về nhau
Ta đã hiểu
Tháng hai chỉ có hai mươi tám ngày.
80.Mị Châu
Chắc có lẽ thần không được phép yêu
Nên Kim Quy phán nhầm Mị Châu là giặc.
Đường gươm lạc lối
Thục Vương cùng đường
Nhà có còn khi nước đã tan
Công chúa nhà Thục thành ma không đầu.
Gió Mộ Dạ hoang mãi về đâu?
Biển Hoan Châu mặn càng thêm mặn!
Để trắng phau ngàn đời lông ngỗng.
Mấy ngàn năm vật vã kiếm tìm nhau.
Nay nước mộ Nàng
Càng thêm sâu mối tình thuở trước.
Như lát bánh đúc không hành
Là tinh hoa của nền văn minh lúa nước.
Tôi thẩn thờ bước
Ánh mắt mình cay cay
Ngọc trai lạch Vích tắm nước giếng Diễn
An
Sáng càng thêm sáng
Ôi tình yêu.
81.Đan
Ai có thể thu giang sơn vào hòn non bộ
Sao nỡ đổi đại ngàn xưa lấy một thế bon
sai
Núi lặng đứng
Sông lầm lì
Giang sơn trăn trở nghĩ gì hôm nay
Tình người được mấy tấc tay
Nghĩa sông núi biết vơi đầy khi nao
Nàng Tô Thị, mệnh thật cao
Mà sao bùn đỏ vẫn trào Tây Nguyên
Ta là ngọn cỏ ba miền
Đan nhau
Với một lời nguyền nước non.
82.Lau Thạch Hãn
Chúng tôi lớp người hậu thế
Chuyện cơm Bắc, giặc Nam
Chỉ nghe qua lời kể
Nhưng
Xác pháo còn đây
Thành xưa còn đó
Xương trắng, cỏ xanh
Hoàn toàn là có thật
Thạch Hãn âm thầm.
Nước lại thêm trong
Chèo không buông,
Cá lặng đớp mồi
Dưới đáy nước lung linh xương trắng
Lau Thạch Hãn trổ bông
Dải khăn trắng vắt qua bao đời góa phụ
Trắng lau này trắng mãi đến trời xanh.
83.Nỗi niềm
Thu về cho thị chín vàng
Cho na mở mắt cho nàng gặp ta
Thu này nàng ở lại nhà
Chàng giờ nối nhịp cầu xa phương nào
Nàng ra giặt áo cầu ao
Một mình bước thấp bước cao một mình
Nén hương quặn thắt mối tình
Khất người thổi sáo lỡ tình suối tiên.
84.Chán !
Muối trắng Quỳnh Lưu
Ớt xanh mang tận nước Lào
Gà đồi Quang Thành
Rượu quê mẹ cất
Đèn dầu hạt đậu
Gió ngàn lim sâu
Tôi và bạn
Nghiêng ngã chén
Chị Hằng ngất ngưởng say
Hỏi đời cái gì không chán
Uống rượu với bạn hiền sao chẳng say.
85.Thanh Chương một lần qua
Nhút Thanh Chương một lần được nếm
Còn phố Dùng mãi tới hôm nay
Chợ Cồn đây !
Thỏa một thời mơ ước
Nhút bây giờ nguyên bị ngày xưa
Cầu Rộ ban trưa.
Đưa tôi về câu ví
Sông Lam một dòng
Đón nỗi nhớ trôi nghiêng
Sông Lam một dòng
đưa em tôi về đâu ?
anh mắt dao cau
cứa người ta đau
đau tự ngày xưa đau mãi đến bây giờ
Sông Lam đỏ màu
Neo ngược tuổi mộng mơ.
86.Gốc khế
Cha tôi cả đời lành như đất
Vài mảnh vườn cũng con cháu cấy cày
Lam lũ cả năm, vất vả suốt ngày
Bảy ba tuổi cha tôi về với Phật
Mẹ tôi khóc như cạn cả suối nguồn
Gốc khế cha trồng càng xum xuê trái ngọt
Bầy chim sâu, sáo sậu riếu ran
Chiều chiều mẹ quét nhúm lá vàng vun vào gốc
Bởi mẹ tôi là người cuối cùng
Còn tin trên đời này có những ông Bụt.
87.Nụ cười
Thế mới biết thế nào là gốc
Dân thật công bằng
Sau sự kiện ông ra đi
Dù vẫn biêt không thể nào khác được
Nước mắt rơi rơi
Từng đoàn người đoàn người
Lặng lẽ xếp hàng nối đuôi nhau vòng tay
khấu đầu cầu nguyện
Bao cụ già đội mưa đội nắng
Lũ trẻ thơ quên cả tiếng cười
Nước mắt rơi rơi
Vượt qua biên giới
Kể cả những kẻ nguyên là đối tượng của ông
Dải mây trăng trắng trời thu Hà Nội
Cùng trên đường đưa tiễn ông về quê
Cát Lệ Thủy trắng như khăn tang trắng
Biển Vũng chùa ngăn ngắt màu xanh
Đảo yến đón ông về cát bụi
Một đời binh đao cũng để trở lại Quảng
Bình
Xua tan giông bão và đẩy lùi chiến chinh
Cả nước vĩnh biệt ông
Người lính già giữ biển.
88.Hành trình
Quả táo chín
Hạt táo lăn lăn
Trên thác ghềnh và sỏi đá
Thời gian trôi nghiệt ngã
Hạt nẩy lộc chối xanh
Cho quả ngọt đầu cành
Hạt táo lại lăn lăn
Sự sống tiếc tục hình trình.
89.Nghẹn ngào lời ru
Đất nước
Một thời gạo châu củi quế
Người lên rừng xuống bể thử vận may
Mẹ còng lưng ôm lấy đường cày
Nhặt mồ hôi nuôi con học nước ngoài kiếm
chữ
Con về làng
Thấy vắng một đường cong
Đường cong bông lúa con thấy cong hơn
Đường cong lưỡi liềm nay thêm hoen rỉ
Đường cong lưng mẹ bóng chiều sông quê
Mẹ ơi sao thế
Con tìm dáng mẹ
Trong lời ru thương
Con qua chớp bể
Lời ru mưa nguồn
Con ôm lời ru
Con thương lời ru
Con ru lời ru
Mẹ hời mẹ hỡi
Con không khóc được
Biển trời sông nước
Ngàn năm ơi à
À ơi à ơi
Lòng con ngân mãi
Nghẹn
ngàolời ru.
90.Xuân năm Tí
Chỉ là nhắt
Nhưng đứng đầu mười hai con giáp
Thường hay nhấm nháp
Lộc ngũ quả đầu năm
Thời hiện đại
Ngũ quả làm bằng nhựa
Ông buồn ông ra đồng
Ông thành ông cống
Tết nay cầm tinh ông
Liệu ông có đi đâu xa ngái?
Hoa cải vàng trải dài dưới bãi
Xe hoa đi qua bặn lại vệt bụi loang mãi cuối
chân trời
Làng quê vào hội
Lắm kẻ say tranh Đông Hồ
Hóa ra ông Tí đã trở về làm Đám cưới
chuột.